Hạ Thanh đi một đoạn chỉ vào nghĩa trang phía trước nói: "Mẹ ta được mai táng ở nơi đó, nhiều năm như vậy, đều là Phương Đông chăm sóc mẹ nhất định rất tịch mịch. Những đứa nhỏ của mẹ đều chưa có trở về nhìn một lần, mẹ tôi nhất định rất khổ sở."

"Các người bây giờ không phải đã trở về? Anh nghĩ mẹ em nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ không khổ sở, em yên tâm." Mỗi người đều có một tình thương, cũng có một vết thương, An Tiêu Dao nghĩ người cường đại như Hạ Thanh cũng là sẽ như thế.

Mẫu thân là vết thương trong lòng Hạ Thanh, An Tiêu Dao cũng rất ít khi nghe cô nhắc tới mẫu thân mình. 

Mong rằng đối với Hạ Thanh dung túng vô cùng.

Hạ Thanh nói: "An Tiêu Dao, anh từng có sự tình khổ sở thương tâm sao?..."

Nam nhân này nói yêu cô, đã cưới cô, nhưng cô với An Tiêu Dao một chút cũng không biết gì, cũng không biết quá khứ của An Tiêu Dao, anh cũng rất ít khi nhắc tới chuyện quá khứ.

" Chuyện này rất khó trả lời em, trong trí nhớ của anh từ nhỏ anh vẫn lẻ loi một mình, không có cha mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội. Anh thậm chí không biết cha mẹ là ai, trên đời này còn có người thân hay không, anh chỉ duy nhất biết anh là đứa nhỏ bị vứt bỏ.” An Tiêu Dao nói: “ Anh là được lão đầu dẫn về cô nhi viện nuôi dưỡng bên người, với anh mà nói lão đầu là phụ mẫu của anh, những người khác đều không quan trọng. Hiện tại với năng lực của anh có thể đi thăm dò thân thế của mình nhưng giữa biển người mịt mờ cũng khó có thể tra được cho nên thôi vậy. Chuyện này đối với người khác mà nói có thể là một chuyện bi thương nhưng với anh mà nói không có cảm giác gì, có được tất có mất. Anh không có cha mẹ nhưng anh có sư phó, anh không có huynh đệ tỷ muội nhưng có Lục Trăn Long Tứ Thất Thất cùng Vân Sinh, còn có rất nhiều thuộc hạ. Bọn họ đều là người không có thể thay thế được. Lúc trước nếu như cha mẹ vứt bỏ anh,không nhận thức anh nếu sự thật là như vậy anh thà rằng không có cha mẹ, thà rằng mình là cô nhi mà đổi được tất cả hiện tại.” 

Hạ Thanh hơi nhíu mày, vốn định vỗ bờ vai của An Tiêu Dao an ủi câu chuyện một cái nhưng lại suy nghĩ một chút người này trong lòng năng lực cảm thụ vượt xa suy nghĩ của cô, cái gì an ủi a, tất cả đều là lời vô ích, An Tiêu Dao căn bản đều không để ý.

Có lẽ cũng chỉ có người tâm lý cường đại như thế mới có thể lãnh đạo người vương bài.

"Hạ Thanh,em có thể hỏi anh chuyện đã qua,anh rất vui vẻ." An Tiêu Dao mỉm cười nhìn Hạ Thanh, cô mím môi thoáng nhìn, một chút thành ý cũng không có, tôi không có hỏi chẳng lẽ anh sẽ không cho chính mình công đạo sao?

Hạ Thanh không biết An Tiêu Dao là cố ý chờ cô hỏi tới.

Hạ Thanh vẫn không hỏi,nói rõ ràng cô một chút cũng không quan tâm anh, không quan tâm quá khứ của anh, kể cả không không quan tâm anh đã trải qua chuyện gì. Bây giờ Hạ Thanh chủ động hỏi, cho nên Hạ Thanh còn muốn hiểu biết anh, chuyện này làm An Tiêu Dao có chút hưng phấn. 

An Tiêu Dao mấy ngày nay nỗ lực không uổng phí, nha đầu này cuối cùng cũng từng bước một, nghĩ phải hiểu anh.

Đêm giáng sinh, quả nhiên là một ngày lành.

"Được, nếu không, chính anh nói quá khứ chính mình một chút?"

"Kỳ thực,cuộc sống của anh hơi buồn chán." An Tiêu Dao khiêm tốn nói, trừ huấn luyện chính là huấn luyện, về sau lại mở rộng bản đồ, đều là sự tình tinh phong huyết vũ, nếu Hạ Thanh là phụ nữ khác, đã sớm phản cảm chết.

May mắn là một con đường gặp rất nhiều người, bao nhiêu người coi như có một chút hứng thú.

Nhưng cũng là một giai đoạn chán nản nửa cuộc đời.

"Xuy, không cần anh nói tôi cũng biết nhân sinh của anh có bao nhiêu chán nản, tới hai mươi bảy tuổi cũng không gặp gỡ qua một nữ nhân, cuộc đời của anh có thể nói rất nhiều đặc sắc a." Hạ Thanh thành khẩn châm chọc.