Khắp bầu trời đầy sao, đúng là cảnh đẹp ngày tốt.

Nhưng mà, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng tâm tình của cô lại cực tệ.

Hạ Thanh đột nhiên hỏi một câu, "An Tiêu Dao, anh thực sự thích tôi sao?"

"Không phải anh đã biểu đạt rất rõ ràng sao." An Tiêu Dao nghe Hạ Thanh nói, giọng điệu ôn nhu, "Anh chưa bao giờ từng bỏ lại công việc, ngàn dặm xa xôi đi tìm ai đó, huống chi là một đóa hoa hồng."

"Anh không muốn tạo cho em quá nhiều áp lực, cho nên, sẽ không quá bức em, nếu em thực sự không thích anh, không sao cả. Chúng ta có rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến, cảm tình có thể bồi dưỡng, chuyện vừa gặp đã yêu xác suất quá thấp, anh sẽ cho em thấy được anh tốt thế nào, khiến em tin tưởng mà giao phó cả đời."

Hạ Thanh hơi nhíu mày, "Sau đó thì sao, tôi tin anh là người có thể giao phó cả đời, anh sẽ cưới tôi?"

"Chỉ cần em muốn, anh sẽ cưới em." An Tiêu Dao mỉm cười, "Bất cứ lúc nào chỗ nào."

Hạ Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh. Hôn nhân? Vậy mà anh ấy nguyện ý? Bất cứ thời điểm nào địa phương nào sao?

"Tôi không tin." Hạ Thanh nhíu mày, sao có thể tin? Kiểu người như bọn họ, hôn nhân là chuyện đại sự quan trọng cỡ nào, sao có thể đồng ý người khác, đặc biệt là An Tiêu Dao, phụ nữ muốn được gả cho anh ta nhiều biết bao nhiều, hắn sẽ không sợ nàng tâm tồn oai niệm sao?

Hôn nhân...

Chuyện này có nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ kết hôn, ổn định lại, yên tâm sinh sống, hình như cô không thể hưởng thụ những ngày này.

An Tiêu Dao nhìn cô vừa cười vừa nói "Có cái gì không tin, cùng anh trở về nước Mỹ, chúng ta lập tức đi đăng ký."

"Ai tin anh!" Hạ Thanh tránh ánh mắt chuyên chú của anh, trái tim nhảy lên cơ hồ muốn thoát ra khỏi lồng ngực, không thể chịu đựng được.

Anh ta nói chuyện nghiêm túc sao?

An Tiêu Dao đột nhiên nắm tay cô, "Hạ Thanh, chúng ta kết hôn đi."

"Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Hạ Thanh quyết đoán cấp tốc hất tay anh ra, như là tay anh có bệnh khuẩn vậy. An Tiêu Dao ngưng mắt nhìn cô, thấy ánh mắt cô chợt lóe lên hoảng loạn, Hạ Thanh rất khẩn trương.

"Anh nói là nghiêm túc." Nếu như hôn nhân có thể làm cho cô yên tâm, anh nguyện ý cho cô.

Huống hồ, ngay từ đầu anh đã nghĩ cùng Hạ Thanh sống cả một đời.

Đương nhiên phải cưới cô.

"Anh đừng có nói bậy, sao tôi có thể gả cho anh được." Hạ Thanh thất kinh nói, cô mưa gió phiêu bạt nhiều năm như vậy, bên người chỉ có một Cố Thất Thất không rời không bỏ, có một ngày đột nhiên phát hiện, Cố Thất Thất lại là gián điệp giấu ở bên người mình.

Nên đối với tất cả các cảm tình cũng mất đi lòng tin.

An Tiêu Dao đột nhiên nói coi trọng cô, cô không biết là thật hay là giả. Cô chọn cách đơn giản nhất là bỏ trốn biệt tích, ai biết người đàn ông này đuổi tới tận Thụy Sĩ, hơn nữa nguyện ý đồng ý cũng cô kết hôn, như An Tiêu Dao nói, làm bạn cùng cô sống một đời.

Tại sao có thể như vậy?

Cô có chỗ nào tốt?

Đáng giá khiến cho An Tiêu Dao động tâm tư như vậy?

"Đúng vậy, sao em có thể muốn được gả cho anh chứ? Chính anh cũng biết, em không có khả năng gả cho anh. Anh là tội phạm bị phát lệnh truy nã toàn cầu, bao nhiêu người cũng chờ muốn mạng của anh, theo anh thật không an toàn, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn tính mạng. Cừu gia tìm tới cửa, đại đa số liền hướng về phía người thân của anh mà hạ thủ. Trước đây anh đã nghĩ qua, những nhân vật nguy hiểm giống như chúng ta, nói gì tới chuyện vợ con chứ. Chuyện này căn bản là một giấc mộng, anh đã định trước sống cô độc cả quãng đời còn lại rồi. Có lẽ sống cũng không được đến lúc già, ngày nào đó có thể bị chết trong trận chiến với địch, cho nên, cũng không cần phải có gia đình, miễn cho có lo lắng."