Nếu Hạ Thanh thực sự đột nhiên yêu anh, ngược lại anh sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

"Tôi thật không thể hiểu được anh, quên đi, tôi cũng không có ý định muốn hiểu." Hạ Thanh theo anh cùng nằm xuống, cùng nhau nhìn sao, cô chưa từng nằm với ai cùng một chỗ nhàn nhã ngắm sao như vậy. Cảm giác này cũng rất đặc biệt.

Trong lòng rất ấm áp, rất yên ổn.

Loại cảm giác này, cùng cảm tình với Cố Thất Thất lúc trước có một chút khác nhau, cô không thể hình dung được.

An Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi quyến rũ ra, "Nhìn thấy sao không?"

"Không được tốt lắm, tôi không có chút tế bào lãng mạn nào, nếu anh muốn tôi khen những ngôi sao này rất mỹ lệ, ngược lại, tôi sẽ nói tôi nhìn không ra chỗ nào đẹp cả, chẳng qua là nhìn thấy nó chợt lóe chợt lóe mà thôi, nhưng tâm tình lại rất tốt." Hạ Thanh thậm chí hừ tiểu khúc.

"Một ngày nào đó khi rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi Na-uy nhìn sao, chỗ đó mà ngắm sao thì đặc biệt đẹp." An Tiêu Dao đưa ra lời mời, "Lục ca ca hằng năm thường đi Na-uy ngắm sao, dự đoán năm nay sẽ đi cùng Nolan."

"Đi xa như vậy chỉ để đến Na-uy nhìn sao, ăn no không có việc gì làm sao." Hạ Thanh không cho là đúng.

"Đây là tình yêu, có được không?"

"Xem ra không thể hiểu được loại tình cảm này." Hạ Thanh nói, "Với tôi mà nói, người yêu nhau phải kề vai chiến đấu, đây mới là tình yêu, ngoài ra, các cái khác coi như không phải, không thể chấp nhận."

"Quan niệm về tình yêu của em thật quá lệch lạc." An Tiêu Dao không nghĩ chuyện tình cảm của anh và Hạ Thanh sẽ đơn giản mà thành công, chỉ là tình huống phát triển hiện nay coi như không tệ, ít nhất, cô cho anh cơ hội tới gần.

Cô cũng tiếp nhận anh theo đuổi, không cảm thấy phiền chán.

Thậm chí cô đã có thói quen thân thiết với anh từ khi nào mà có lẽ chính cô cũng không phát giác ra. Anh lại nhận ra, nếu là đổi một người khác, động tay đông chân như vậy với cô thì có lẽ cô đã sớm một cước đá đến Thái Bình Dương, sao lại cho phép làm càn như vậy chứ.

Nói cái gì không thích cũng là nói dối.

Đương nhiên, có lẽ cảm giác thật của cô là không thích, nhưng mà, An Tiêu Dao lại cố chấp tin, cô thích chính mình, chỉ là, cô không phát hiện ra mà thô.

Cho nên, anh mới kiên trì, chậm rãi chờ cô phát hiện ra, anh muốn hưởng thụ quá trình chờ đợi này.

"Hạ Thanh, em sẽ yêu anh." An Tiêu Dao nói, đột nhiên lật người, che ở trên người Hạ Thanh, Hạ Thanh hoảng sợ, hai tay đặt ở giữa hai lồng ngực, đêm khuya thanh tĩnh, chỉ có tiếng dòng nước trong hồ chảy.

Hạ Thanh nhìn anh, ánh mắt trầm tĩnh, bốn phía thanh tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng.

"An Tiêu Dao, anh..."

"Anh có đẹp trai không?" Anh cười hỏi.

Hạ Thanh ngẩn ra, nghĩ thầm anh có bị bệnh không, rừng núi hoang vắng, cô nam quả nữ, anh đè lên người tôi mà hỏi anh có đẹp trai hay không, đây không phải là bị bệnh thì là cái gì? Cô nhíu mày, tặng anh một nụ cười, "Đẹp đến ngây người."

"Thật có ánh mắt." An Tiêu Dao công nhận một tiếng, hơi cúi người thấp xuống " Cô nương thật có ánh mắt nhìn người, soái ca đây sẽ thưởng cho cô nương một nụ hôn."

Anh nói xong, cúi đầu hôn môi Hạ Thanh.

Hạ Thanh kêu một tiếng, trong lòng chửi mẹ nó, muốn hôn thì hôn, còn nói cái gì thưởng cho, thật quá khó coi.