"Lưu manh, anh đang nghĩ cái gì thế hả?"

"Anh đang nghĩ xem liệu trên giường em có thể thực hiện các động tác có độ khó cao hay không?" An Tiêu Dao ăn ngay nói thật, Hạ Thanh giương một tay ra đánh anh, "Hỗn đản, tại sao tôi không phát hiện ra anh hám sắc sớm nhỉ?"

"Em là dành riêng cho sắc lang."

"Thôi đi, nam nhân bản sắc, đối một nữ ngươi là có thể sắc khởi đến." Hạ Thanh cười hai tiếng, An Tiêu Dao kề sát ôm cô, cô cũng để anh tự nhiên, chỉ cần anh không quá phận, trên cơ bản Hạ Thanh sẽ không phản đối.

An Tiêu Dao ăn đậu hủ của cô, cũng ăn không được quá thuận buồm xuôi gió, cũng không thèm quan tâm sắc mặt của cô, nên cô cũng đã quen.

Có đôi khi, thói quen là chuyện rất đáng sợ.

Chính cô cũng kinh ngạc, bắt đầu từ khi nào mà cô lại có thói quen có một người đàn ông động tay đông chân thân thiết như vậy với cô, chuyện này vô cùng hiếm lạ.

Hai người cứ đi dọc theo đường cái hóng gió, đi một giờ suýt chút nữa là đã ra khỏi lãnh thổ một nước, trời cũng đã tối dần dần, Hạ Thanh xuống xe, hai người vừa lúc tới bên hồ, đây là hồ tự nhiên, bên cạnh không có trấn nhỏ cũng không có thành thị.

Phong cảnh hoàn toàn là tự nhiên.

Hạ Thanh duỗi thân người, dang rộng tay chân, mỉm cười nói, "Thật là thoải mái, đã lâu rồi tôi không được đi hóng gió như này."

"Em có xe máy mà, lúc nào cũng có thể đi hóng gió." An Tiêu Dao ngồi xuống, sắc trời vi ám, người đàn ông này mỉm cười trong sắc trời u ám như nắng sớm sáng sủa.

Hạ Thanh nhớ tới một số chuyện trước đây, giọng điệu có chút trầm thấp, "Hồi trước tôi cũng từng thích cùng Thất Thất đi hóng gió."

"Chỉ cần em muốn, anh nghĩ Thất Thất sẽ cam tâm tình nguyện cùng em đi hóng gió."

Hạ Thanh không nói lời nào, An Tiêu Dao quay vào hỏi cô, "Em thật tính toán kiếp này cả đời sẽ không qua lại với Thất Thất nữa sao?"

"Tạm thời tôi không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng đừng hỏi tôi, tôi không biết." Hạ Thanh nói, "Có một số việc phải giao cho thời gian, có lẽ, thời gian lâu dài, tôi sẽ không để ý, ai biết được mai sau như nào. Thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện này khiến tâm tình tôi không tốt, anh thật là không phải, theo đuổi phụ nữ nhưng lại khiến cho tâm tình người ta không tốt, thật không được tí nào."

"Được, được, được, là lỗi của anh, lỗi của anh, làm công phân cũng đừng đánh phụ phân a, bữa ăn tối hôm nay hẳn là mãn phân, tương hỗ triệt tiêu đi, bà cô ạ." An Tiêu Dao cười cầu xin tha thứ, Hạ Thanh hừ một tiếng.

Hai người ngồi bên hồ một lúc, Hạ Thanh đột nhiên hỏi, "Anh tính toán lúc nào quay trở về New York."

Hai tay An Tiêu Dao gối xuống sau đầu, nằm ở trên sân cỏ, nghiêng đầu cười nói, "Anh hôn em một cái, em bỏ chạy biệt tăm, mặt mũi anh không biết giấu vào đâu, lão tử nhịn thời gian dài như vậy, đem xử lý hết những việc cần xử lý, chính là tích góp thời gian để theo đuổi vợ tương lai của mình, không đem được vợ về, thề chết không quay lại quê hương."

Hạ Thanh, "..."

Cô cũng không ngờ An Tiêu Dao khả nhạc như vậy mà có thể nói ra những lời vui vẻ như vậy.

"Nếu một hai năm theo đuổi còn chưa được, thật đúng là một hai năm anh cũng sẽ không trở về New York?" Hạ Thanh hỏi.

"Việc này có là gì đâu, Vân Sinh theo đuổi vợ mình, cứ ba ngày lại xin nghỉ, rồi lại xin nghỉ một khoảng thời gian dài hạn tới tám tháng, đều là một mình anh làm việc của hai người. Bây giờ đến phiên anh, cũng nên xin nghỉ, theo đuổi vợ mình, đi giải sầu, cuộc sống vui vẻ như thế, dựa vào cái gì bọn họ có cơ hội hưởng thụ mà anh không có chứ?" An Tiêu Dao cũng không thèm để ý Hạ Thanh cự tuyệt anh, trái lại, anh rất hưởng thụ quá trình theo đuổi này.