Hạ Thanh nhất thời không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, mắt tựa như nho đen, trừng đến cực hạn, trước mắt là phóng đại một khuôn mặt tuấn tú, giống như anh khen chính mình, đích thực là tuấn dật, cách gần như vậy, cô có thể đếm rõ ràng lông mi của cô.

Môi ấm áp kề sát, mang ra khỏi một cỗ ôn nhu làm động lòng người, hơi thở nam tính đập vào mặt, Hạ Thanh xưa nay đại não linh hoạt biến thành một bên tương hồ, nhất thời quá kinh ngạc, bị anh cạy mở khớp hàm, quấn lấy đầu lưỡi của cô, khiêu khích.

Nụ hôn của anh như người của anh, cũng không càn rỡ, lại mang theo một cỗ thâm trầm quyến luyến, trong khí phách lộ ra mấy phần ôn nhu.

Loại cảm giác say lòng người này, mơ hồ thần trí Hạ Thanh, cô vậy mà không biết, cự tuyệt thế nào, cả người ngơ ngác bị anh ôm vào trong ngực, hôn thật sâu, thẳng đến đầu lưỡi có chút tê dại, anh hô hấp biến sâu, Hạ Thanh chợt phục hồi tinh thần lại.

Hạ Thanh là một danh đặc công xuất sắc, tất cả nữ đặc công, cơ hồ đều có một chương trình học, đó chính là sắc dụ, đây là một khóa rất quan trọng trong cuộc đời nữ đặc công, Hạ Thanh cũng từng thụ huấn luyện qua, cũng sắc dụ qua rất nhiều nhân vật phong vân.

Cô cũng thích khiêu khích những nam nhân cô xem thuận mắt, nhưng mà, nam nhân chân chính có thể âu yếm có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như Hạ Thanh không muốn, ai có thể ăn đậu hủ của cô, cho nên Hạ Thanh phục hồi lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là một quyền nện ở trên ngực An Tiêu Dao.

Anh sớm có chuẩn bị, bàn tay bao vây lấy quả đấm của cô, Hạ Thanh dùng một xảo kình, dưới chân dùng sức, một cước đem An Tiêu Dao đá ra xa, An Tiêu Dao đi đứng vừa vặn, bị cô bạo lực đá một cước như thế, cực không dễ chịu.

Nhưng mà, với anh mà nói, đây là đáng giá.

"Anh điên rồi!" Hạ Thanh giận, môi An Tiêu Dao bị cô cắn một miếng, ra một ít tơ máu.

An Tiêu Dao nói, "Tôi ám chỉ lâu như vậy, cô đều nghe không hiểu, cùng với dùng miệng nói cho cô biết, không như làm cách khác, muốn cô rõ ràng hơn ý thức được ý nghĩ của tôi, Hạ Thanh, ở lại đi."

Hạ Thanh kinh ngạc cực kỳ, cho nên làm một hành động bọn họ đều không ngờ.

Cô chạy.

Như là sau lưng có cái ma quỷ gì đuổi theo, nhanh như chớp liền chạy không thấy hình bóng.

An Tiêu Dao mỉm cười nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, tâm tình rất tốt, đầu gối vẫn có một loại đau bứt rứt, lại một chút cũng không ảnh hưởng tâm tình anh, mọi việc đều nói rõ là hảo, ít nhất cô biết tâm ý của anh.

Nếu không, mặc kệ anh ám chỉ thế nào, đều là đàn gảy tai trâu, Hạ Thanh rất thông minh, nhưng phương diện này thực sự rất trì độn, trì độn làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi, vô cùng thống hận, không như đẩy ra, trốn đi, trốn đi, nhìn cô có thể chạy trốn tới chỗ nào.

An Tiêu Dao không ngờ chính là, Hạ Thanh một trốn này, trực tiếp không thấy, trực tiếp để lại một tin tức cho Tiểu Tuyết, người liền theo trong đại lâu Vương bài biến mất không thấy, chuyện này khiến cho sóng to gió lớn, đầu tiên là Tiểu Tuyết, thứ nhì là Cố Thất Thất.

Tiểu Tuyết cùng các bác sĩ chính thương lượng muốn cho Hạ Thanh làm phẫu thuật chỉnh dung, trên mặt cô vết sẹo quá mức xấu xí cùng rõ ràng, cô đã sớm cùng các bác sĩ nghiên cứu, muốn phẫu thuật này được hoàn mỹ nhất, kết quả, cô vậy mà chạy?

Cố Thất Thất là muốn, Hạ Thanh ở Vương bài, chỉ cần cô đủ thành ý, đủ thật tình, một ngày nào đó, Hạ Thanh sẽ tha thứ cho cô, ai biết, cô đi nhanh như vậy, hai người bọn họ nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra, vì sao Hạ Thanh đi rồi.

Vì việc này, Tiểu Tuyết trong lòng rất không thoải mái, Hạ Thanh có tâm sự, cũng không nói với cô, lưu lại vài lời liền đi, trong lòng cô vô cùng lo lắng, sợ cô có nguy hiểm, lại sợ trong lòng cô có vướng mắc.