"Chính cô ấy cũng đã làm nằm vùng, cô ấy cũng hiểu  rõ, có chuyên thân bất do kỷ, cô không có thể nào nói cho cô ấy, cô là một người đặc công, đây không thực tế."

"Cô ấy không thể tiếp thu là bởi vì các cô ra sống vào chết nhiều năm như vậy, cảm tình so với chị em ruột đều thân mật hơn, kết quả cô lại là của kè thù của cô ấy. cô ấy cũng không phải chân chính hận cô, vô pháp tha thứ cho cô chỉ là trong ngực của cô ấy niệm đoạn thời gian quá khứ kia, càng là hoài niệm, thì càng không cách nào tiếp thu hiện thực. Cô cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy chung quy suy nghĩ cẩn thận, lòng người cũng không phải cứng rắn, cũng có cảm tình, nếu không phải cô nhào tới, ngăn trở  lửa phía sau, bây giờ người phần lưng bị bỏng chính là Hạ Thanh."

"Thất Thất, tôi không đành lòng nhìn cô, bản thân mình vẫn dằn vặt, chuyện này cũng không thể trách cô, cô như vậy, chúng tôi nhìn cũng khó chấp nhận, dù cho có chuyện gì xin lỗi cô ấy, cũng là mọi người chúng ta xin lỗi cô ấy, không phải lỗi một mình cô, huống chi, tôi cũng không cảm thấy, chúng ta có cái gì xin lỗi Hạ Thanh."

"Tựa như Hạ Thanh cũng đã giết không ít đặc công Vương Bài, tôi cũng không có biện pháp nói, là lỗi của cô ấy, cô ấy xin lỗi chúng ta, cô nói đi? Đây nguyên nhân chính là bởi vì chúng ta thân phận bất đồng, làm những chuyện như vậy cũng không như nhau, cho nên mới phải có mâu thuẫn như vậy, cùng cô có quan hệ gì đâu?"

"Thất Thất, đừng đem tất cả mọi chuyện ôm ở trên người."

Cố Thất Thất trầm mặc nhìn cà phê trước mắt, trong lòng lặng lẽ, "Tôi không có tự trách mình, tôi chỉ là khó chịu, tôi chỉ là muốn trở lại quá khứ chúng tôi thân mật khăng khít, như hình với bóng hằng ngày."

"Cô hãy tin tưởng vào mình, sẽ có một ngày như thế."

"Thật vậy sao?"

"Đương nhiên!" An Tiêu Dao khẳng định nói, nhớ tới Hạ Thanh, không khỏi mỉm cười, " Mặc dù, cô ấy không tim không phổi, đối với cô lại không như nhau, ít nhất, bây giờ cô ở trong lòng cô ấy vẫn là xếp hạng vị trí thứ nhất, ngay cả Thần Hi cũng không quan trọng bằng cô."

Điểm này, lấy anh đối với Hạ Thanh hiểu, tuyệt đối không sai được.

Hạ Thanh đối với Cố Thất Thất, không cách nào thông cảm, nguyên nhân quá nhiều.

Nhưng nếu Cố Thất Thất chỉ là người của cô ấy có cũng được mà không có cũng không sao và đến nhiều oán giận cùng căm hận như vậy, cảm tình này đương nhiên là không đồng dạng như vậy.

Cố Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, thời gian dài tới phiền muộn tâm tình như vậy, cũng tốt hơn nhiều.

An Tiêu Dao lay động cà phê, trong lòng thầm nghĩ, Hạ Thanh cái gọi là chết cứ đeo bám, anh có cần cố vấn một chút Cố Thất Thất hay không, dù sao Cố Thất Thất là hiểu rõ nhất người của cô ấy.

Xác hỏi như vậy, có phải quá kỳ quái hay không?

Có phải hay không quá rõ ràng?

Hình như biểu hiện được quá rõ ràng, sẽ bị cười nhạo, năm đó ai lời thề son sắt nói không thể yêu bất luận kẻ nào...

"Tiêu Dao, anh có phải hay không có chuyện muốn hỏi tôi." Cố Thất Thất đột nhiên hỏi, An Tiêu Dao khụ hai tiếng, trên mặt thậm chí có chút màu đỏ, Cố Thất Thất mắt đều trợn tròn.

Đây cũng quá kinh ngạc, đây cũng quá động trời.

Cố Thất Thất nháy mắt mấy cái, hẳn là cô không nhìn lầm đi, Tiêu Dao ca ca nhà của cô là ở xấu hổ sao?

Thế giới này huyền huyễn sao????

"Tiêu Dao, anh có chút dọa người!" Cố Thất Thất ăn ngay nói thật, "Chuyện gì?"

"Tôi đích xác có chút việc muốn hỏi cô, riêng tư, đương nhiên, chỉ là tương đối hiếu kỳ." An Tiêu Dao nói, vuốt cằm cân nhắc, xưa nay Cố Thất Thất đơn thuần, lời nói dối của anh cũng là vô hại, hẳn là không có vấn đề gì đi?

Hẳn là không có vấn đề, dù sao cô ấy dễ lừa gạt như vậy.