Ngày hôm sau, Hạ Thần Hi lên đường trở về nước, Hạ Cảnh còn rất nhỏ, một ngày đều không rời khỏi mẹ, cô rời đi mấy ngày cũng rất lo lắng, không nghĩ quay trở lại, Hạ Thanh ở lại Vương Bài dưỡng thương, Nolan vẫn bị tạm thời cách chức, không có ý kiến phục chức, anh cũng không cấp bách, nhưng là lại không đến Vương Bài, trái lại Lục Trăn mỗi ngày hướng anh ta bên kia đến.

Hai tên đặc công từ Sauđi trở về lên lầu báo cáo, vừa đi vừa nói, "Nghe nói Hạ Thanh ở đây dưỡng thương, cũng không biết cấp trên đang suy nghĩ gì, tại sao muốn để cho cô ấy ở lại chỗ này dưỡng thương, cũng bởi vì cô ấy là em gái của bác sĩ thì có thể để cho cô ấy ở lại chỗ này sao?"

"Chuyện này không dành cho chúng ta nói chuyện, đừng nói nữa."

"Vì sao không thể nói, ban đầu vì chính phủ giết nhiều anh em của chúng ta như vậy cứ như vậy quên đi? Bây giờ bị đuổi ra khỏi chính phủ, liền muốn tới đi nương tựa chúng ta, tưởng dễ, vậy lúc đầu đừng làm."

"Tấn kim... Chuyện này nói thêm đối với cậu một chút chỗ tốt cũng không có, cậu cũng không phát hiện, trong tòa nhà này không ai nói đến chuyện này sao?"

"Không ai nói không có nghĩa rằng trong lòng mọi người không có ý nghĩ, em họ của tôi còn chết ở trên tay của Hạ Thanh, nghe nói cô ấy muốn tới Vương Bài, dự đoán còn là thân phận nửa cấp trên, anh để cho chúng ta người phía dưới nghĩ như thế nào?"

...

Tiếng nói chậm rãi đi xa, Hạ Thanh đẩy xe lăn, từ phía sau một cái cây trong hoa viên đi ra.

Đại sảnh của toàn nhà Vương Bài này vô cùng lớn, xung quanh không gian có hoa viên, mấy ngày nay Hạ Thanh được Tiểu Tuyết cho phép có thể ngồi xe lăn ra ngoài một chút, cô không thể chờ đợi được ngồi lên xe đẩy ra, ở trong không gian hoa viên hô hấp không khí trong lành.

Phần lớn thời gian, An Tiêu Dao sẽ ở cùng cô, thỉnh thoảng trò chuyện, thời gian qua rất nhanh, cô là người không kiên trì như thế, cũng bình tĩnh lại để dưỡng thương, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe được những lời nói này.

Hạ Thanh thở ra một hơi, không thể phủ nhận, cô xác thực từng giết đặc công của Vương Bài, đặc biệt là mấy năm đầu, chính cô cũng không nhớ rõ chết bao nhiêu người ở trong tay của cô, nhưng mà, đây là trách nhiệm của cô.

Trách nhiệm chính của cô là điều tra Vương Bài, cô là lính Vương Bài là kẻ thù, đây là điều tự nhiện

Người điều tra tình báo của Vương Bài, nếu là gặp phải cô, tám chín sẽ không sống sót qua, bị bắt trở lại cũng bị tra tấn, nhục nhã và đau khổ, không bằng chết đau đớn, bây giờ nhớ tới, cô cũng coi như hiểu, vì sao mỗi lần sau khi cô giết đặc công của Vương Bài, tâm tình của Cố Thất Thất đều sẽ vô cùng không tốt.

Cô cũng nhớ tới, Cố Thất Thất không có giết quá một người Vương Bài, những chuyện ấy trăm mối ngờ không giải thích được, cũng nhận được giải thích.

Cô ấy là nằm vùng, nhưng người Vương Bài quá nhiều, không có biện pháp nhất nhất thông báo đến, cũng không có biện pháp nhất nhất nhận được tin tức, cho nên có thương vong cũng là chuyện thường xảy ra, nếu là gặp phải Cố Thất Thất sẽ tốt đẹp, nếu là gặp phải cô đó là một con đường chết.

Cô tự hỏi, chính mình cũng không có làm sai cái gì.

Nếu như nói, một người cảnh sát vì bảo vệ hòa bình giết phần tử khủng bố là sai lầm, đây tuyệt đối là giá trị quan điểm có vấn đề.

Đứng ở góc độ của bọn họ mà nói, chắc chắn không thể tha thứ cho tội của cô.

"Nghĩ cái gì nhập thần như thế?" giọng nói của An Tiêu Dao ở bên vang lên, Hạ Thanh phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình cảnh giác thấp, dưỡng thương vài ngày như vậy, thậm chí ngay cả có người đến gần cũng không phát hiện.

An Tiêu Dao đã có thể xuống đất bước đi, cũng nhanh hơn so với cô dự tính, trên mặt Hạ Thanh băng gạc còn chưa có tháo, cô có dự cảm, nhất định khó coi, cô cũng lười thúc giục hỏi lúc nào có thể tháo.

"A, không có gì." Hạ Thanh nói, đẩy xe lăn lui một bước, để cho anh ngồi ở trên chiếc ghế trong hoa viên.

"Bên ngoài mấy ngày nay không tin tức gì sao?"