Tiểu tuyết trầm mặc, Hạ Thần Hi trầm mặc, Hạ Thanh trợn tròn cặp mắt, “Chẳng lẽ từ nay về sau tôi sẽ trở thành một cô gái xấu xí? Tôi không muốn, chị, xin mang em đi chỉnh mặt đi, muốn chỉnh chỗ nào thì chỉnh chỗ đó.”

Tiểu tuyết, "..."

Hạ Thần Hi, "..."

“Chớ vội.” Hạ Thần Hi cười mắng, “Cho dù có một vết sẹo, cũng là vết sẹo rất đẹp mắt.”

“Chị, đừng có dối trá, chị ở trên mặt động dao một lần xem.” Hạ Thanh khinh bỉ an ủi loại giả tạo này của cô, chờ chị bị hỷ dung nhan, em sẽ nhìn ra cái dạng gì.”

Hạ Thanh động vào nỗi đau của cô, lập tức tâm can cô đau đớn, “Chị, em muốn chỉnh hình, nhất định phải, chị không cho em sửa, em sẽ không nhận chị, từ đó chị cũng không phải chị của em.”

Tiểu Tuyết biết vậy nên Alexander, “Thanh, đừng làm khó xử chị ấy…”

“Vậy cô tùy tiện lấy da trên mặt của cô cho tôi đi.”

Tiểu Tuyết, “…Thật hung dữ.”

“Cô tốt xấu gì cũng nên quan tâm tới tâm trạng của người khác được không?” Hạ Thần Hi nói, “Thân thể biến thành hình sạng này, không phải tôi nói đùa, cô được chăm sóc tốt hơn nửa năm mới có thể khôi phục.”

“Không có gì đáng thương so với vết thưowng trên khuôn mặt tôi, đây là khuôn mặt kiếm tiền của tôi đó, mặt tiền của cô cũng bị mất, cái khác còn phải quan tâm cái gì? Dù cho bên trong mục nát xấu xí tôi cũng muốn gương mặt của mình rực rỡ.” Hạ Thanh hào khí muôn vàn.

Hạ Thần Hi nhếch khóe môi, mặc kệ cô.

Hạ Thanh vì gương mặt của mình, nháo một hồi, mệt rồi lăn ra ngủ. Tiểu Tuyết cùng Hạ Thần Hi liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi cười, Hạ Thanh coi như là không có việc gì đi.

Nhìn không ra không có chuyện gì xảy ra.

Còn Hạ Thanh.

Hạ Thanh như vậy siêu tái, không sao cả, lại làm cho các cô nghĩ biểu hiện một chút tình cảm với họ, người khác bị như vậy đã sớm  không muốn sống, cả ngày mặt như muốn chết.

Hạ Thanh vẫn như vậy, vẫn nói đùa được.

Các cô nghĩ bầu không khí sẽ trở nên bi thương nhưng điều đó sẽ không xảy ra.

Hạ Thần Hi nhớ tới, Đường tổng cũng bị thương, cô cũng không có chút biểu hiện thương xót gì, đây tuyệt đối là phù vân, một đôi lời nói có thể đem tình cảm tăng lên được không.

Hai Người không quấy rầy cô nghỉ ngơi, ra khỏi phòng, đây là phòng của Tiểu Tuyết, phòng ngủ của cô là phòng chính, phòng ngủ chính để cho Hạ Thanh, co cùng Hạ Thần Hi ngủ ở sát vách, Hạ Thần Hi liền đi gọi cho đường tổng báo bình an, Tiểu Tuyết rót một bình trà bá tước, chờ cô nói chuyện điện thoại xong, vẫy tay bảo cô qua đây.

“Có điều gì muốn nói với tôi sao?” Hạ Thần Hi hỏi.

Tiểu Tuyết nói, “Đúng vậy, tôi đang suy nghĩ việc của Thanh, náo thành như vậy, cô khẳng định không có biện pháp trở lại cục an ninh, trở lại cũng là con đường chết, lấy tính tình của cô, chuyện này không thể dễ dàng như vậy, cô ấy vẫn nghe lời của cô, hãy khuyên giải cô ấy, không nên đối địch với quốc gia, một chút lợi ích cho mình cũng không có. Mặc dù bọn họ kiêng dè vương bài, nhưng vương bài cũng kiêng dè bọn họ, dù sao đó cũng là tổ chức quốc gia, thật muốn quyết tâm giết chết một tổ chức khủng bố, cũng có thể, chỉ là mọi người đều băn khoăn, cũng không nghĩ sẽ xảy ra như vậy, dù có điều gì xảy ra, cũng phải nghĩ đến an nguy của đất nước.”

“Thanh không thể quay về cục an ninh, bọn họ đuổi đánh cô ấy đến cùng, cô ấy cũng không có chỗ ẩn thân, biện pháp duy nhất là cho cô ấy đến vương bài, có bên đó bảo hộ, cô ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Chỉ là, Thanh tính cách rất quật cường, tôi sợ cô ấy không muốn, tôi muốn cô giúp tôi khuyên cô ấy.”