An Tiêu Dao lại đột nhiên nhắm lại, lại một lần nữa mở, tia sáng trong phòng giam, cũng không sáng chói quá, anh không có cảm giác khó chịu như vậy trước mắt là một khoảng sáng, có chút mơ hồ, hình ảnh có chút mờ ảo.

Anh mơ hồ nhìn thấy, phía trước là một bộ y phục màu xanh đậm, khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ.

Anh cúi đầu nhìn Hạ Thanh, một lúc lâu, tầm mắt mới nhìn thấy rõ ràng.

Y phục trên người Hạ Thanh, cơ hồ đã rách hết, trên người toàn vết roi, dưới lưng là một mảng máu, thật đáng sợ, cả người cô nằm bò trên mặt đất, mái tóc đen dài rối tung, che mất khuôn mặt của cô, trên đùi quấn vải trắng, xích trên cánh tay, hàng loạt dấu vết của kim đâm.

An Tiêu Dao trong lòng cứng lại, khó có thể hô hấp.

“Thanh…”Anh muốn vén mái tóc của cô, muốn nhìn khuôn mặt của cô, nhưng lại không dám, ngón tay của anh run run, cô không thể như vậy, không thể yếu ớt nằm ở chỗ này.

Càng không thể vĩnh viễn nằm ở đây.

Hạ Thanh đột nhiên lật người, tóc để lộ ra khuôn mặt cô, con ngươi An Tiêu Dao co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông, con ngươi ánh lên tia nhìn lạnh băng, anh nghiêm nghị hỏi, “Các ngươi dám…”

Người đàn ông cũng là người từng trải, không bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, ngang ngược nói, “Chúng tao có cái gì không dám? Thế nào, khuôn mặt có đẹp không, mày không thích cô ấy như vậy?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Thanh, bên trái hoàn hảo, bên phải bị vẽ một vết dài, phá hủy một bên khuôn mặt.

Cô là người ưa sự hoàn mỹ, cô ở với Lục Trăn rất nhiều nơi, anh nhớ Hạ Thanh từng vui đùa nói chính mình trưởng thành như vậy, anh chướng mắt tuyệt đối bởi vì mù. Bây giờ nhớ lại tới những lời này, tâm tình thấy đau đớn.

Vết thương như vậy, cho dù phẫu thuật chỉnh hình, cũng không cách nào chữa trị được.

An Tiêu Dao chưa từng hận một người nhiều như vậy, giờ hận không thể đem hắn lột da, năm ngựa xé xác.

Hạ Thanh chưa từng nói, những người này thế nào làm thương tổn cô.

Duy chỉ có nói một câu, không chết được.

Vết thương kia, còn mới, không có vảy, thoạt nhìn thật đáng sợ, trẻ con mà nhìn thấy, nói không chừng sợ đến phát khóc.

“Cô ấy là một cô gái trẻ, ở nước Mỹ là một đực công ưu tú, cô tốn bao công sức, bán mạng cho quốc gia, không oán không hận trả giá mười năm thanh xuân, vô số lần vào sinh ra tử, cứu mạng bao nhiêu người, điều này chính là các người báo đáp cô ấy?” An Tiêu Dao viền mắt có chút nóng.

Hắn từ trước cho tới bây giờ điều không muốn chính là một đặc công mỹ tổn thương bởi những bất công.

Chuyện này bản chất không phải chuyện của hắn.

“Cũng bởi vì sự tồn tại của các người, cô ta mới biến thành như vậy.” Người đàn ông nói, lạnh lùng nheo mắt lại, “Nói, trụ sở chính của các người nằm ở đâu, bằng không, tao không để ý, lại cho cô ta một đao.”

“Mày mơ tưởng, lại muốn làm bị thương cô ấy.” An Tiêu Dao ôm Hạ Thanh, cái gì là lý trí, thủ đoạn, tất cả đều vứt xuống chín tầng mây, anh cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao hận thù có thể làm mất lý trí của một người.

“Mày có thể đem chúng tao bị thương một lượt.” An Tiêu Dao trầm giọng nói, “Tao nói cho mày biết, nếu chúng tao chết, án tử của chúng mày cũng không xa.”

“Phải không?” người đàn ông kéo dài ngữ điệu, “mày thật cứng đầu, tao muốn xem xem, mày có thể cứng đầu tới đâu.”

Hắn nói xong, đang muốn nổ súng, đột nhiên trong địa loa phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, toàn bộ địa lao như bị lắc lư, An Tiêu Dao cấp tốc ôm Hạ Thanh vào trong ngực, người đàn ông thu hồi súng, vội vã đi ra ngoài, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”