""Tôi không hận bất kì ai cả." Nolan nói. Trừ Hạ Phong, anh không hận quá bất luận kẻ nào, bây giờ Hạ Phong đã chết, tự nhiên anh cũng sẽ không hận bất luận kẻ nào, "Thất Thất cố nhiên lừa gạt chúng ta, nhưng đây cũng là chuyện cô ấy phải làm."

"Cô ấy cũng không có lỗi, mặc dù đứng trên khía cạnh tình cảm, chúng ta không thể tiếp thu, nhưng cũng là nên hiểu cho thân phận của cô ấy."

"Tôi không làm được." Hạ Thanh trầm giọng nói.

Nolan cũng khuyên cô, "Chuyện này chính cô cũng nên chấp nhận đi."

Anh đứng dậy đi ra ngoài, nếu không vướng phải chuyện này, tâm tư của anh đã sớm bay tới bên cạnh một người khác rồi.

Dạo qua một vòng tầng này không thấy được Cố Thất Thất, cũng chưa gặp được Lục Trăn, chỉ thấy Long Tứ, Nolan nhìn thấy An Tiêu Dao, một câu đi thẳng vào vấn đề, "Lục Trăn đâu?"

"Tôi thấy cậu ấy lén lén lút lút chạy trốn, đại khái cảm giác vóc người mình không tốt nên không có mặt mũi nào gặp Giang Đông lão phụ, không có mặt mũi nào gặp anh nên liền trốn chạy."

Nolan, "..."

Anh vừa đi ra ngoài vừa bắt máy lên gọi Lục Trăn.

Lục Trăn không tiếp, Nolan rất bình tĩnh gửi một tin nhắn, "Năm phút đồng hồ nữa mà không thấy mặt cậu thì cả năm này cũng đừng mong gặp mặt."

Ba phút sau, Lục Trăn cầm di động xuất hiện ở trên sân thượng với vẻ mặt tội nghiệp, Nolan buồn cười, "Sao không tiếp tục chạy trốn à?"

Lục Trăn chậm rì rì đi qua đây, một lời không muốn nói, Nolan đột nhiên dùng sức ôm anh, trong lòng là một thân hình gầy gộc như một bó củi khô, ôm vào trong ngực cũng cảm thấy đau, anh cũng không ngờ mới ít lâu không gặp Lục Trăn mà cậu ấy lại gầy thành ra hình dạng này.

Quá không bình thường.

Lục Trăn đã từng đề cập qua với anh, cậu ấy đang phải uống thuốc, phối hợp trị liệu của Tiểu Tuyết, tình trạng thân thể vẫn ổn, cũng không khó chịu, nhiều lần anh nghĩ muốn tới thăm nhưng đều bị Lục Trăn cự tuyệt, Lục Trăn không phải nói chính mình đang rất bận thì là đang đi công tác không ở trong nước, đợi lúc anh quay về cũng không còn thời gian.

Bây giờ, cuối cùng cũng đã biết nguyên nhân.

"Thật ngốc!" Hai chữ tuy ngắn mà tràn đầy dung túng cùng đau lòng.

Ngực Lục Trăn ấm áp cũng cảm giác mình là một đứa ngốc.

Anh xoa xoa tóc Lục Trăn, "Vì nguyên nhân này mà cậu trốn tôi à? Trốn cái gì mà trốn chứ, bộ dạng cậu nhếch nhác nhất tôi cũng đã nhìn thấy rồi huống chi bộ dáng gầy nhom này coi là cái gì đâu?"

"Tiểu sinh cần phải bảo trì vẻ anh tuấn tiêu sái, phong hoa tuyệt đại của chính mình, miễn cho anh nhìn thất bộ dạng xương sườn này của tôi." Lục Trăn ghét bỏ nhéo nhéo cánh tay của mình, rất ưu thương cảm khái, "Chỗ này trước đây đều là bắp thịt nha."

Nolan không thể nhịn được nữa, một quyền quá khứ, "Đàn ông mà cũng thích đẹp như vậy à, cậu nghĩ cậu có thể duy trì gương mặt này tới khi nào?"

Lục Trăn bưng mặt, khoa trương hô to, " Này, đừng có qua cầu rút ván nhé, dựa vào gương mặt này tôi đã quyến rũ anh tới hai lần đấy. Anh có dám nói hồi bé anh thích tôi không phải vì khuôn mặt này sao, sau này trưởng thành gặp lại, cũng không phải bởi vì tôi nhìn được sao? Anh cũng không biết gương mặt này đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đâu, không uổng công tôi bảo vệ nó, tại sao lại có thể để nó bị phá hủy dễ dàng như vậy được."

Nolan khóe môi một trừu, "Tôi thích cậu không phải là vì gương mặt này, chớ hà tiện."

Lục Trăn cười, đi lên vòng tay ôm Nolan, hôn một cái lên môi anh, Nolan đảo khách thành chủ, đem anh dựa trên lan can, phản hôn trở lại, hai người trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt khá lâu sau mới chia tay.

Giống như trong các mối tình cuồng nhiệt, các cặp đôi càng yêu thương nhau hơn khi thường xa thì nhiều mà ở chung thì ít.

"Không thể ở qua đêm à?" Trong tròng mắt đen nhánh của Lục Trăn đều là vị hấp dẫn.

"Thời gian của tôi không còn nhiều, ngày mai phải quay về căn cứ." Nolan nói, làm sao mà anh không muốn có nhiều thời gian bên cạnh Lục Trăn chứ, nhưng quân đội có kỷ luật của quân đội, anh không thể tự ý rời bỏ vị trí công tác. Anh có thể đi vòng qua đây đón Hạ Thanh về đã là phá lệ rồi.