Vừa mới khâu lại được, đau đớn hao hết khí lực của cô, Hạ Thanh dựa vào ở một bên trên giường gỗ, một câu nói cũng nói không nên lời, tay của An Tiêu Dao hướng bên phải dựa, cuối cùng cũng mò lấy tay của Hạ Thanh, lại thuận thế hướng trên mặt cô sờ soạng.

Một mảnh mồ hôi lạnh, tóc tai đều ướt đẫm.

"Xin lỗi."

Hạ Thanh ngẩn ra, cũng không tránh, cô không ngờ An Tiêu Dao sẽ xin lỗi.

"Anh xin lỗi tôi cái gì, là tôi tài nghệ không bằng người đi trộm châu báu, bị thương là tôi đáng đời." Hạ Thanh đối với chuyện này đúng sai lại thấy rất rõ ràng, cô kỳ thực cũng biết, An Tiêu Dao xử lý như vậy xem như là rất công bằng.

Cô một súng đổi một pho tượng chạm ngọc, là cô kiếm được.

Chỉ là chuyện phát sinh phía sau chuyện một vòng tiếp theo một vòng, súng này thương gia tăng rồi bọn họ chạy thoát thân trình độ khó khăn.

Đây là Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao đều không ngờ.

An Tiêu Dao lau đi mồ hôi trên mặt của cô, không nói cái gì nữa, trước mắt một mảnh đen kịt, ánh mắt của anh cũng không có một điểm màu sắc, nhìn Hạ Thanh ánh mắt rất yên lặng, không có một chút gợn sóng, Hạ Thanh nhìn ánh mắt của anh, trong lòng có cảm giác rất lạ.

Trước đây chung quy cảm thấy đôi mắt này mang theo nụ cười rất đáng đánh đòn, bây giờ đôi mắt này một điểm phập phồng cũng không có, cô lại cảm thấy, kỳ thực ánh mắt của anh còn là mang theo nụ cười dịu dàng tốt, như một số ngườu, nên là bộ dáng kia, không nên là cái dạng này.

"Ánh mắt của anh sẽ khá hơn." Hạ Thanh xúc động nói một câu, ngược lại lại đặc biệt hối hận, cô làm cái gì vậy? Quan tâm anh làm cái gì, anh đáng đánh đòn như thế, bị một chút giáo huấn là phải.

Nếu không, luôn cho là anh chính là trời, có thể quyết định tất cả.

"Tôi biết, nhất định sẽ tốt."

Hạ Thanh bĩu môi, ngủi thấy mùi hôi có mùi chính trên người mình, chừng mấy ngày không tắm qua, khi làm nhiệm vụ đặc công nam nữ cũng không phải là người ưa thích sạch như vậy, hai ba ngày bất tắm là chuyện thường xảy ra, Hạ Thanh tự nhiên cũng vậy, chỉ là trên người lại là mồ hôi lại là máu loãng, hỗn tạp cùng một chỗ mấy ngày, một cá nhân đều chịu không nổi, hôm nay là khí trời quá lạnh, không có nhiều cảm giác, chờ sau khi ngọn núi phủ tuyết trắng đã hun chết người.

Cô lại đi ra ngoài cầm mấy chậu tuyết trở về đốt lên, An Tiêu Dao ăn uống no đủ, lại không nghủ, tầm mắt bị cản trở đều không làm được cái gì, định dựa vào ở một bên đóng cửa nghỉ ngơi, lắng nghe động tác của Hạ Thanh.

Thính giác một nhạy bén, cũng có thể đoán được cô đang làm cái gì.

Hang không lớn, lửa đốt một lúc, lại nấu quá nhiều nước sôi như vậy, Hạ Thanh đem cửa hang động chặn lên phân nửa, hơi nước đem hang hấp hơi rất ấm áp, cũng không tính rất lạnh, đun nước sôi, cô đem nước tuyết đổi lấy.

Hạ Thanh quay đầu lại nhìn An Tiêu Dao liếc mắt một cái, thầm nghĩ đơn giản anh nhìn không thấy, cô rất lưu loát đem quần áo của mình toàn bộ cởi, nếu là có điều kiện, cô còn muốn ngâm mình, chỉ là dưới tình huống này, tắm là không hiện thực.

"Hạ Thanh, cô đang làm cái gì?" An Tiêu Dao nghe thấy một ít âm thanh vụn vặt, phảng phất là âm thanh cởi quần áo, anh lại không xác định được, cho nên hỏi một tiếng.

"Tắm." Hạ Thanh quang minh chính đại trả lời, An Tiêu Dao hơi kinh ngạc hướng cô xem, Hạ Thanh cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, lại nhìn nhìn An Tiêu Dao, "Này, xin mời anh quay đầu sang chỗ khác, mặc dù bây giờ anh nhìn không thấy, thế nhưng anh mở to hai mắt nhìn tôi tắm tôi vẫn cảm thấy rất quái dị."

An Tiêu Dao, "..."

Anh vẫn có chút thống hận mắt nhìn không thấy, bởi vì nhìn không thấy, sẽ theo lời của người khác mà não hiện cái trường hợp này, trong đầu óc anh tự nhiên vậy mà liền xuất hiện thân thể thon dài mà trắng nõn của Hạ Thanh. 

Mặc dù gầy, thế nhưng lồi lõm có quyến rũ, mà ở một số nơi so với những người phụ nữ khác không có thua kém, anh thấy qua cô mặc lễ phục xuyên thân thể, bốc lửa như ma quỷ.