"Hạ Thanh..." Bởi vì góc nhìn khuất nên An Tiêu Dao không thấy rõ lắm chỗ nào của cô bị thương, nhưng có thể phán đoán, cũng không phải là vết thương trí mệnh, chỗ máu từ đó rơi xuống không giống như vết thương trí mệnh.

Hạ Thanh giật giật, cắn chặt răng, đạn bắn trúng cánh tay cô trực tiếp tạo thành một vết thương xuyên thấu, dường như ở trên cánh tay người bị đào đi một miếng thịt, trên mặt Hạ Thanh tái nhợt, sắc môi trắng bệch, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Mắt An Tiêu Dao co rụt lại, nắm tay nắm chặt lại.

"Thế nào?" Người đàn ông da trắng thổi thổi họng súng, tầm mắt băng lãnh chuyển tới trên mặt nàng "Vì người không liên quan mà phải trả giá bằng tính mạng của mình, việc này có đáng giá không?"

Hạ Thanh lãnh ngạo cười, việc đã đến nước này cũng không có một điểm gì nhếch nhác.

Người đàn ông da trắng nói "Tôi thật khâm phục dũng khí của cô, không có nhiều phụ nữ có thể bình tĩnh đối mặt với họng súng như cô, cho nên tôi không muốn cô phải chết, chỉ cần cô hợp tác với tôi, tôi cam đoan sẽ không giết cô."

"Cam đoan của ông không đáng một đồng." Hạ Thanh lạnh lùng cười, mặc dù tất cả đều là người trong hắc đạo, cô lại thấy người đàn ông da trắng này cùng An Tiêu Dao khác nhau một trời một vực. Bọn họ cũng sẽ không uy hiếp người khác làm chuyện gì, bọn họ chỉ hỏi một câu, nếu là không đồng ý làm, người đó liền đi gặp diêm vương đi. Bọn họ sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện cùng tù nhân, thậm chí không thèm dùng thủ đoạn thẩm vấn.

"Hạ Thanh, theo như tôi điều tra được, cô cũng không phải là một đặc công trung thành, vì mạng sống, cô có thể không từ thủ đoạn, Mang Duy cùng cô không thân cũng chẳng quen, vì ông ta mà mất đi tính mạng của mình, thật không đáng, đây cũng không phải là phong cách của cô." Người đàn ông da trắng biểu hiện ra là hiểu thấu tâm tư Hạ Thanh.

Hạ Thanh lạnh lùng cười "Ông đã điều tra không triệt để rồi, tôi là người không trung thành, nhưng tôi làm việc chỉ theo cảm giác. Chuyện tôi không muốn làm, ông có dùng thiên đao vạn mã cũng không bắt tôi làm được. Mang Duy tướng quân đích xác cùng tôi không thân cũng chẳng quen, nhưng mà, ông ta sao có thể chết dưới tay loại người như ông được."

Người đàn ông da trắng nheo mắt lại, họng súng đen thùi lụi nhắm ngay vào mi tâm của Hạ Thanh "Đã cho cô một đường lui rồi mà thế nào cô lại không muốn."

Hô hấp An Tiêu Dao trầm xuống, anh nhìn thấy trong mắt người đàn ông kia một mảnh sát ý, ông ta cũng không phải đang uy hiếp, cũng không phải nói đùa, ông ta thật sự muốn giết Hạ Thanh, bằng không, giữ lại Hạ Thanh cũng là một tai họa.

"Chờ một chút..." Hạ Thanh đột nhiên lên tiếng, đạm đạm nhất tiếu, ý vị thâm trường, "Nếu như tôi có thể cung cấp tin tức tình báo trọng yếu hơn so với giết Mang Duy tướng quân thì sao?"

"Cái gì là tin tức tình báo trọng yếu?"

An Tiêu Dao lập tức có một loại dự cảm không lành.

"Hạ Thanh, làm người phải để phúc cho đời sau." An Tiêu Dao tự tiếu phi tiếu nhìn cô, trên mặt cũng không có gì là khẩn trương cùng hoảng loạn, cũng không có ý tứ cảnh cáo gì, tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường, anh vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười như cũ.

"Để phúc cho đời sau có nghĩa là gì? Trong từ điển của tôi không có khái niệm này." Sắc mặt Hạ Thanh mặc dù tái nhợt, lại cười đến xán lạn, "Anh không điều tra qua tôi sao? Vì mạng sống, tôi có thể không từ thủ đoạn, tôi không muốn bán Mang Duy tướng quân, cũng không có nghĩa là tôi không muốn bán anh, chúng ta chơi trốn tìm lâu như vậy, anh cũng biết bất luận dưới tình huống gì tôi cũng có thể vô cùng cam tâm tình nguyện, khoái trá mà đem anh bán đi."

An Tiêu Dao giãy giụa như sắp chết "Tôi đã cứu cô đấy”

"Tôi từ xưa đã có tính hay quên ký ức." Hạ Thanh hướng anh cười, "Sao anh có thể ở bên cạnh xem cuộc vui rất thoải mái như vậy chứ, dù sao  anh cũng là nhân vật chính mà."

"Tâm Nữ nhân, Hải để châm, cổ nhân dạy không có sai." An Tiêu Dao mỉm cười thở dài.(tâm nữ nhân như biển cả)