An Tiêu Dao cũng biết, hơn phân nửa là nhằm tới anh, chỉ là thấy Hạ Thanh kiêu ngạo như thế nên anh không nhịn được mà phản bác lại "Biết vậy tôi đã không cứu cô mang về, cho cô sớm biến thành quỷ, xem bây giờ còn có thể mắng chửi người khác nữa không."

"Vậy xin đa tạ đại ca."

"Không cần khách khí!"

Hạ Thanh xùy cười một tiếng, cũng lười đi cãi nhau. Dù sao thì sự thực là bọn họ đã bị bắt, oán giận cũng không giải quyết được gì lúc này cả.

Nhưng trong lòng An Tiêu Dao kinh ngạc đến cực điểm, anh khâm phục báo, bình thường đối với hành tung của mình đặc biệt chú ý, chưa bao giờ từng tiết lộ quá hành tung của mình đưa tới sát thủ, năm năm nay anh chưa từng bị người ta trả thù qua một lần.

Không ai biết hành tung cụ thể của anh, lần này anh đưa Hạ Thanh về dưỡng thương liền xảy ra sự tình này, nghĩ như thế nào cũng có điểm gì là lạ.

Bọn họ hành động rất dứt khoát, ngay trong biệt thự của anh mà dám nổ một pháo ầm, san thành bình địa, nếu như có người ở bên trong, chắc chắn tránh né không kịp mà bỏ mạng. Anh và Hạ Thanh có tính cảnh giác cao độ, cũng may mà bọn họ sơ suất lại phái người đến ám sát hai người trước.

Cũng là cho anh cùng Hạ Thanh thời gian thoát đi.

Ngay từ lúc đầu anh vốn không muốn mang Hạ Thanh cùng đi, Hạ Thanh bị thương, với anh mà nói chính là một sự trói buộc, mang cô đi chính là kéo dài thời gian, nói không chừng sẽ bị cản trở, nhưng mà, ở thời khắc nguy hiểm Hạ Thanh đến năng lực tự bảo vệ chính mình cũng không đủ mạnh, chẳng sợ một chân bị thương không hảo cũng cùng định rồi hắn.

Thậm chí đem còng tay của mình lấy ra muốn đem hai người ở cùng một chỗ, An Tiêu Dao không có biện pháp mới mang cô cùng nhau rời đi. Trên đường có tám chiếc xe truy bắt, anh lái xe, Hạ Thanh xạ kích, giết chết bốn chiếc xe. Chỉ tiếc lúc bọn họ ở trên đường gặp chướng ngại vật, bọn họ chạy trốn không xong, cuối cùng vẫn là bị bắt.

Bị bắt, trái lại lại được yên ổn. Bọn người bắt cóc nói rõ là không muốn lấy mạng hai người bọn họ vì hai cái mạng này còn rất đáng giá.

Tạm thời không có nguy hiểm.

Cũng có thời gian cho người của vương bài đến giải cứu.

Hạ Thanh tính toán cởi còng tay ra, trong tay cô có một căn ngân châm, chuyên môn dùng để giải khóa, cô đã thử hơn nửa giờ mà vẫn không thể thành công, bọn họ bị vứt trong xe cũng không người quản, Hạ Thanh chỉ nghĩ nhanh chóng mở còng tay ra, thoát khỏi thùng xe.

An Tiêu Dao thực sự nhìn không được, "Tỉnh điểm khí lực đi, vô dụng."

"Anh chưa thử qua, làm sao biết không dùng được. Đợi lão tử mở được rồi anh đừng mơ tưởng tôi giúp anh." Hạ Thanh hừ lạnh, vẫn chưa từ bỏ ý định tính toán giải khóa, lại không thể với tay tới ổ khóa, trên trán là một tầng mồ hôi lấm tấm.

An Tiêu Dao nói, "Bọn họ trở tay còng cô, càng giãy dụa vòng siết càng chặt, căn bản không có hoạt động không gian, ngón tay cô lại dài thêm 10 cm cũng với không tới được ổ khóa, thử lâu như vậy chưa thành công sao? Ngay từ đầu tôi đã tính toán ra để khỏi uổng phí khí lực."

Trên mặt Hạ Thanh không thèm, nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi, An Tiêu Dao đáng chết nói thật đúng, chỉ là tính cách của cô là như thế, chỉ cần còn một hơi cũng sẽ không chờ chết, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tự cứu.

Chờ chết không phải là phong cách của cô.

Mặc dù biết hi vọng là xa vời, cổ tay của cô cũng không hoạt động được, cô cũng nhịn không được muốn thử một lần nữa, nói không chừng liền thành công.

An Tiêu Dao tính cách cẩn thận, làm việc cũng không uổng phí khí lực.

Tính cách của bọn họ là hai trái cực khác nhau, lấy một thí dụ, tựa như đi mua ngựa, Hạ Thanh khả năng liếc mắt một cái liền lựa chọn một con ngựa, An Tiêu Dao có thể sẽ đi qua hơn mười phút kiểm tra, tính toán sau đó sẽ chọn cùng một con ngựa.

Một người dựa vào trực giác, một người dựa vào lý trí.

Đồng hồ của An Tiêu Dao đã bị đánh nát trong cuộc hỗn chiến, cũng phá hủy định vị của vương bài, hiện tại anh trông chờ tình báo viên cấp dưới có thể mau chóng tìm được tung tích của anh.