"Thanh và Tiêu Dao ở cùng một chỗ." Cố Thất Thất nói, "Thanh đi tòa thành trộm chạm ngọc, đã bị thương...Tiêu Dao để cô ấy dưỡng thương ở bên trong biệt thự, tạm thời không thể rời đi, thi thể này..."

"Bọn anh đang ở trên phi cơ, cũng không ở hiện trường, đặc công của chúng ta ở nước Nga rất phân tán, hiện nay chỉ có hai người ở hiện trường, nhiều người không dễ làm việc, những người khác tại chỗ đợi mệnh, tùy thời cơ sẽ hành động."

"Em hiểu ý anh." Cố Thất Thất cúp điện thoại, hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, vội vã trở về phòng, năm phút đồng hồ sau đã tập hợp ở phòng khách. Họ đã hoàn tất toàn bộ trang bị, Long Tứ mang theo máy vi tính nhỏ, hai người vội vội vàng vàng xuống núi.

Loại thời tiết quỷ quái này khiến cho việc xuống núi phải tiêu hao một chút thời gian, mặc dù bọn họ đã sống quen thuộc trong gió tuyết.

Xuống núi, hai người mua một tá sô-cô-la cùng nước vứt để ở phía sau xe, lái xe  đi về hướng phía biệt thự. Dọc theo đường đi, Cố Thất Thất cũng rất trầm mặc, "Đừng lo lắng, cho dù có thi thể, cũng sẽ không phải là Tiêu Dao cùng Hạ Thanh."

"Đương nhiên là không thể nào rồi!" Cố Thất Thất trầm giọng nói, "Tuyệt đối không thể nào là bọn họ."

"Tiêu Dao làm việc vẫn rất cẩn thận, cho dù có nguy hiểm, cũng không thể để cho người ta hại chết trong biệt thự được. Còn Hạ Thanh ý thức rất nhanh nhạy, kẻ địch mới xuất hiện trong vòng một km cô cũng có thể phát hiện ra rồi. Họ không thể chết, tuyệt đối không có khả năng này!"

Cố Thất Thất loại bỏ ý nghĩ hai thi thể tìm thấy trong biệt thự là An Tiêu Dao và Hạ Thanh. Cho dù các loại tin tức có khẳng định là hai người bọn họ thì cô cũng sẽ không tin.

Long Tứ liên lạc với đặc công tại hiện trường, bên kia cảnh sát đã tiếp quản hiện trường, thi thể bị hủy hoại đến không thể nhận dạng được. Bọn họ đã lấy được vết máu tại hiện trường để mang đi phân tích, sẽ rất nhanh liền có kết quả.

Phía bên phụ cận không có camera giám sát, bọn họ không thấy được hình ảnh xuất nhập nào được ghi lại cả. Thế nhưng camera phía bên ngoài biệt thử khoảng km thấy ghi lại hình ảnh Tiêu Dao ở cửa hàng tiện lợi đang mua đồ, căn cứ vào thời gian biệt thự bị tập kích thì hẳn là người khác đang ở trong biệt thự.

Bây giờ Cố Thất Thất lo lắng chính là Hạ Thanh đang đi đứng bất tiện, bị người đuổi giết, cô chạy không được. Sau khi bọn họ rời khỏi biệt thự, không biết Tiêu Dao có thể bỏ lại mặc kệ cô hay không? Tính tình Hạ Thanh thì cứng rắn và kiên quyết nên sẽ không có khả năng cô cầu cứu An Tiêu Dao đâu.

Nếu là địch vây tứ phía thì cô chắc rằng Tiêu Dao nhất định sẽ bỏ lại mặc kệ Hạ Thanh.

Hạ Thanh thương thế chưa lành thì tránh được đuổi bắt như thế nào chứ?

Là ai tập kích bọn họ?

Một năm bọn họ tới ở trong biệt thự ở Nga cũng không thấy được một lần, đối phương sao lại tập kích chính xác đến như vậy. Bọn họ tất nhiên là biết Tiêu Dao ở đây, là ai bán đứng tin tức Tiêu Dao chứ? Trong nháy mắt, Cố Thất Thất nghĩ đến rất nhiều thứ.

Long Tứ cũng không ngoại lệ, nếu là hướng về phía An Tiêu Dao, tình huống có điểm không ổn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ tới hiện trường, xe dừng ở bên ngoài. Hiện trường toàn là cảnh sát, có một nam một nữ đi tới, tất cả đều là người phương đông, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, người đàn ông cao to uy vũ.

"Tình huống thế nào?" Long Tứ hỏi.

Cố Thất Thất vẫn là đặc công nằm vùng, nên ngoài quản lý cấp cao cùng những người thân tín thì những người khác sẽ không biết được thân phận thật của Cố Thất Thất, nhưng họ biết Long Tứ.

"Kết quả phân tích mẫu máu ở hiện trường cho thấy đích thực là An lão đại, còn có ba vết máu thuộc về người khác, có một vết qua so sánh kho chứng thực là của Hạ Thanh, hai vết máu còn lại chưa rõ kết quả."

Người phụ nữ nói tiếp, "Hiện trường có nhiều mảnh đạn nhỏ, để lại nhiều vết đạn, trong đó có ba vết đạn là dấu vết đạn xạ kích A-23, đường đạn dành riêng cho đặc công nước Mỹ. Biệt thự đã bị tập kích từ trước, có dấu vết đấu súng kịch liệt, cửa sau bị phá, có một vết máu dẫn tới ga ra thì biến mất, trong ga ra không còn xe nào cả."