Đường Bạch Dạ so với Hạ bảo bối tò mò hơn, "Vì sao nói bé là con tôi?"

Liễu An cùng Lý Hổ miệng mở to nhét vừa một quả trứng, con trai? Tiểu chủ nhân là con trai của Đường Bạch Dạ, này chính là chuyện cười thế giới?

Vương bài lính đánh thuê cùng Đường môn mấy năm này đánh cho ngươi chết ta sống không ít, nếu như tuôn ra tiểu chủ nhân là con trai đường chủ Đường môn, này quá đặc sắc.

Thật sự là quá hỉ cảm.

Trương Phi Hổ cũng là tính tình ngạnh (ngang ngược), Đường Bạch Dạ hiển nhiên không tính nhẫn nại, súng lục hướng chân của anh ta, "Nói!"

Trương Phi Hổ thét chói tai, đạn rơi vào xương cốt, đau đến sắc mặt trắng bệch.

Anh cũng là xương cứng, không nói chính là không nói.

Đường Bạch Dạ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lại nã một phát súng, đối với vết thương, Liễu An cảm thấy này có chút biến thái. Cùng hai quả đạn đồng thời đánh vào xương cốt, Trương Phi Hổ muốn chết tâm cũng có.

"Có người gọi điện thoại cho tôi, nói bé là con trai của anh, muốn tôi giết bé....”Trương Phi Hổ cuối chống không lại Đường Bạch Dạ lãnh khốc, khóc gào công đạo, không có biện pháp, anh không muốn chết.

Đường Bạch Dạ nhíu mày, một cước giẫm nát vết thương của anh ta, máu tươi róc rách, "Ai!"

"Không biết!" Trương Phi Hổ hô to.

Đường Bạch Dạ lãnh khốc cười, ở vết thương của anh xử dùng sức nghiền một cái, "Ai!"

"Không biết!"

Trương Phi Hổ hô to, đau đến hôn mê, Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh, thoải mái, tôi tự nhiên tra ra là ai làm, không cần bạo lực như thế."

Hạ bảo bối ưu nhã cười, cầm lấy di động Trương Phi Hổ.

Ngày này, một dãy số, gọi hai lần.

Bé chỉ cần dãy số sẽ tra ra rõ ràng.

Không khó.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ hung tàn, rốt cuộc là ai nói Hạ bảo bối là con của anh, Trương Phi Hổ mới có thể mạo hiểm tới bắt bé, rốt cuộc là ai.

Hạ bảo bối nhìn vết thương Đường Bạch Dạ, tươi cười ưu nhã nhắc nhở, "Đường tiên sinh, ngài có phải nên đi bệnh viện một chuyến hay không?"

Đạn bắn trúng cùng người bình thường không có việc gì, anh cảm giác dây thần kinh đau biến mất sao?

Lý Hổ vừa nghe Hạ bảo bối xưng hô, trong lòng thở phào một cái, may mắn, bọn họ không phải cha con.

May mắn a.

Đường Bạch Dạ chợt đi tới trước mặt Hạ Thần Hi, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng hỏi, "Bé có phải con tôi hay không?”

Mắt Hạ Thần Hi giống như không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, cả người mơ mơ màng màng, tiếng Đường Bạch Dạ lại to hơn, "Hạ Thần Hi, Hạ Thiên có phải con tôi hay không?"

Hạ bảo bối vừa định nhắc nhở Đường Bạch Dạ ôn nhu, đột nhiên, thân thể Hạ Thần Hi mềm nhũn, ngã ở trong lòng Đường Bạch Dạ.

Hạ bảo bối thầm nghĩ, mẹ, mẹ bắt đầu khi nào cũng giả vờ yếu ớt? Trốn tránh vấn đề không phải như vậy.

Trải qua chuyện vừa rồi, mẹ giả bộ hơi quá.

Nhưng mà, rất nhanh bé phát hiện, Hạ Thần Hi không phải giả trang, cô thật không có tri giác.

Đường Bạch Dạ trúng đạn, mất máu quá nhiều, so với Hạ Thần Hi nghiêm trọng hơn, nhưng mà, anh tỉnh hơn so với Hạ Thần Hi, sự kiến bến tàu có hắc đạo ẩu đả, đồn cảnh sát sớm đã có người xử lý.

Đường Bạch Dạ cũng làm ghi chép, bọn họ nào dám phiền Đường Bạch Dạ, hướng là đi qua liền đi.

Rất đơn giản.

Hai bên cũng không phải là dễ chọc, bây giờ Trương Phi Hổ thất thế, bọn họ càng không muốn đắc tội Đường Bạch Dạ, cho nên, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa.

Đường thị đè xuống tin tức này, cho nên, trong tin tức chỉ là hình ảnh đơn giản hắc đạo giao hỏa, chỉ có thể nói thương tàn so sánh nghiêm trọng, không có dính dấp đến công ty Đường thị, lúc Đường Bạch Dạ tỉnh, Tưởng Tuệ ở trong phòng bệnh của anh.