Trên phi cơ có cấp cứu phẩm, An Tiêu Dao nghĩ đến chu đáo, cho nên đã sớm ở trên phi cơ an bài cứu phẩm, chỉ là không mang bác sĩ đến, bọn đặc công tri thức cấp cứu rất đơn giản, Nolan từng học một chút.

Chỉ là, cũng không phải bác sĩ, bọn họ chỉ có thể cố định chân gãy Lục Trăn, cho Lục Trăn uống thuốc giảm sốt, nước mắt Nolan thiếu chút nữa rơi xuống, Lục Trăn sau bị rắn cắn, chính mình đào một miếng thịt, lại bị người bắt đi, hiển nhiên ở địa phương ẩm ướt tiếp thu nghiêm hình tra tấn, không ai chiếu cố anh ta.

Vết thương của anh ta không giống dạng, tản mát ra vị đạo đáng sợ, đùi giống như sẽ bị hỏng, chân nhỏ gãy xương, chân này, xem bộ dáng là giữ không được, tay Nolan bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Cầm vải xô ở chỗ này, không biết nên xử lý vết thương như thế nào.

Vi khuẩn nhiễm quá nghiêm trọng.

Tất cả đặc công trầm mặc, bọn họ cũng đều biết, vết thương như vậy, nếu không muốn chết sẽ phải cắt, Lục Trăn đã bị vi khuẩn lây.

Tình huống so với bọn họ trong tưởng tượng nghiêm trọng hơn, sau lưng hỏa hình, như là đốt hồng thiết uất nóng ở trên người anh ta, vết thương rất đáng sợ, đã hư thối, lồng ngực tất cả đều là vết đao, một đường lại một đường, lại không để anh chết, chỉ là dằn vặt anh ta.

Nolan chỉ nghĩ mắng, rất muốn ném một bom đi xuống, để cho bọn họ toàn bộ xuống địa ngục đi.

Máy bay nửa đường thay đổi một lần máy bay, Nolan chỉ cảm thấy thời gian quá dài dằng dặc, vì sao vẫn chưa tới New York, anh cũng không biết giữa hai châu, có cách dài như vậy, anh nhận hết giày vò, cuối cùng cũng tới New York.

Máy bay dừng ở lầu chót một tòa kiến trúc, Nolan lúc này vô tâm đi tra xét vì sao tổng bộ vương bài sẽ là một tràng kiến trúc tiếng tăm lừng lẫy, anh thậm chí tới nơi này, lại không biết chỗ ngồi này là tổng bộ của bọn họ.

Cáng cứu thương ở lầu chót chuẩn bị xong, Mục Vân Sinh đã ở, vừa nhìn thương thế Lục Trăn, Mục Vân Sinh biến sắc, xưa nay nhã nhặn anh tôi rít gào hỏi, “Đây là có chuyện gì?”

“Những tên kia nghiêm hình tra tấn.” Một người tức giận bất bình nói, những người khác vội vã đem anh ta lui ra đi, bọn họ làm thang máy tốc hành dưới lầu, dưới nền đất là một đàn kiến trúc, có nhà khoa học ở phía dưới nghiên cứu, đồng thời, phòng y tế cũng ở nơi đây.

Hơn mười người bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chuẩn bị, Lục Trăn bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Nolan ngã ở ngoài phòng phẫu thuật, mặt cởi mặt nạ, sắc mặt trắng bệch, tiểu trăn chân giữ không được...

Kiêu ngạo như vậy, Lục Trăn kiêu ngạo như vậy, lại không muốn có một chân.

Còn không bằng giết anh ta.

Tiểu trăn, Nolan hai tay bưng mặt mình, nước mắt theo kẽ tay không ngừng tràn ra.

Nam nhi có lệ không nhẹ đạn, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.

Một danh đặc công nhẹ giọng nói, “Muốn đem anh ta cất bước sao?(ý nói mời đi) Anh ta dù sao cũng là thiếu tá chống khủng bố, bây giờ biết chỗ tổng bộ của chúng ta.”

Sự lo lắng của bọn họ là có đạo lý, Mục Vân Sinh nhìn Nolan, một mình anh ta lui ở trong góc khóc rống, anh nhớ lại Lý Hoan Tình trọng thương thiếu chút nữa không cứu kịp một lần, mình và anh ta có cái gì khác nhau chứ, thậm chí so với anh ta lại càng không như nhau.

“Quên đi, anh ta chỉ quá đang lo lắng người yêu của anh ta.”

Những người khác không nói chuyện, phẫu thuật dài dằng dặc.

Một giờ sau, bốn gã bác sĩ ra, những người khác tiếp tục làm phẫu thuật, một danh y sinh nói, “Anh muốn làm cắt phẫu thuật, anh ta lục phủ ngũ tạng tổn thương quá nghiêm trọng, chúng tôi cũng không biết anh ta có thể qua được hay không.”

“Không được!” Mục Vân Sinh lập tức phản bác, Nolan giơ lên mắt huyết hồng, kinh ngạc nhìn bác sĩ, chẳng sợ có chuẩn bị tâm lý.