Editor: thanh huyền

Giống như, hoàn cảnh như vậy, mọi người đều rất quen thuộc.

Lục Trăn nghĩ thầm, lúc trước chính mình, cũng là như vậy, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ bom rơi vào bên cạnh mình, một khi xác định không có nguy hiểm, lại vội vội vàng vàng rời khỏi, sẽ truy tìm hi vọng sống sót lớn nhất.

Bảy giờ tối.

Cách Lạp Tư đúng giờ xuất hiện ở du thuyền bến tàu số một, một mình đến đây, Lục Trăn cũng không lái thuyền, người ngay bến tàu, anh cũng lưu loát, không mang một người, chỉ có hai tên người bắn tỉa ở bên ngoài quan sát.

Đó là một nam nhân rất cao lớn, trang phục điển hình nam nhân Israel, râu dày, thoạt nhìn đặc biệt tục tằn, mắt rất đẹp, người Trung Đông mắt rất đẹp, lại to, lại lớn, lông mi lại dày, đặc biệt thủy nhuận.

Chỉ là râu đem ngũ quan cơ hồ che khuất.

Rất uy nghiêm một danh nam nhân.

“Lục tiên sinh, vô sự không lên điện Tam Bảo, anh có cái gì ý muốn cùng tôi làm?” Anh là người rất sảng khoái, nói thẳng hỏi Lục Trăn.

Lục Trăn nhìn thời gian, chỉ là mỉm cười, người này cũng đặc biệt trầm được khí, không có tức giận, thẳng đến người bắn tỉa báo cáo, xác thực không thấy có người theo ông ta đến đây, Lục Trăn lúc này mới cười nói, “Ông nên biết, tôi tại sao đến.”

“Tôi không biết.” Cách Lạp Tư trầm giọng nói, không cho Lục Trăn một lời chắc.

Lục Trăn mỉm cười nói, “Đi, ông nói không biết, kia cũng không biết, tôi cũng là lời nói thật nói, các người nội bộ công đảng hiện tại cạnh tranh rất lợi hại, mặc dù ông là nói chuyện người, nhưng địa vị tràn ngập nguy cơ.”

“Kia hai huynh đệ sẽ chờ thủ nhi đại chi(ra tay hạ bệ).”

“Tôi tới tìm ông, chính là cho ông một cái cơ hội, để ông ngồi vững vàng vị trí của ông.”

Cách Lạp Tư lạnh lùng cười, giống như biết Lục Trăn sẽ nói như vậy, ông trầm giọng hỏi, “Tôi biết bọn họ đã liên hệ với anh, vì sao anh không hợp tác với bọn họ, trái lại tìm tới tôi?”

Lục Trăn cười, bừa bãi hết sức lông bông, “Tôi ghét có người uy hiếp tôi.”

Vô cùng đơn giản một câu nói, cũng đã nói lên anh cuồng ngạo cũng không ai bì nổi.

Tôi không thích có người uy hiếp tôi.

Nếu có người muốn uy hiếp tôi, tôi để anh ta vĩnh viễn biến mất.

Không chỉ nói rõ nguyên ý anh tìm Cách Lạp Tư, cũng cảnh cáo Cách Lạp Tư, nếu là tương lai ông uy hiếp tôi, tôi có thể làm cho ông vĩnh viễn biến mất như nhau.

Cách Lạp Tư nghe hiểu, lại lạnh lùng cười, “Đừng cho là tôi không biết anh đang suy nghĩ gì, anh sợ lần này nghe lời hai huynh đệ kia, chính là không đáy, tương lai mặc kệ anh muốn làm cái gì, anh cũng phải đi làm.”

“Không như khi tôi, mượn đao giết người, nhất lao vĩnh dật, anh lại có thể bảo trụ người nhà xưởng cùng vũ khí, lại có thể thoát khỏi hai đầu quỷ hút máu.”

...

Lục Trăn công nhận gật đầu, Cách Lạp Tư dám một mình qua đây, anh liền rất bội phục, đã cũng nói rõ, Lục Trăn cũng là làm rõ, “Là, tôi chính là nghĩ như vậy, ông cũng không tổn thất, tôi biết ông ứng phó bọn họ, đã sứt đầu mẻ trán, hà tất phiền toái như vậy đâu, đây là chuyện rất dễ giải quyết.”

“Có chúng tôi giúp, ông muốn đá rơi xuống bọn họ, dễ dàng, nếu là tôi thực sự tiếp thu điều kiện của bọn họ, là, có lẽ bọn họ là không đáy, nhưng tôi cũng không phải không có biện pháp ngăn chặn bọn họ.”

“Mà ông, sẽ phải mất đi tất cả, tôi nghĩ, đó cũng không phải ông muốn, phải không?”