Editor: Hạ Trần

"Các cô đến đã bao lâu?" Lục Trăn cười hỏi.

"Nửa năm."

"Một tháng."

"Ba ngày."

...

Ba người đáp án cũng không như nhau, cuối cùng vị mỹ nữ kia, hiển nhiên có chút ngượng ngùng, còn không buông ra, Lục Trăn thích cô nương tới nửa năm hơn, tiến thoái có độ, biết Lục Trăn không yêu cái gì, mặc dù không rõ anh vì sao đột nhiên trở nên rất lịch sự.

Lục Trăn thấy bọn họ không phải là người địa phương ở thành phố này, liền cùng bọn họ trò chuyện qua.

Đây là địa bàn của Ba Duy Liệt, nói chuyện phiếm gì gì đó là an toàn nhất.

Mỹ nữ tới một tháng, muốn ngồi trên người anh, Lục Trăn cười, ở ngang hông cô lau một phen, "Chân ca ca mang mẫn cảm, sợ cô ngồi xuống sẽ rất cứng, bóng đêm còn sớm, không cần cấp a."

Mỹ nữ bật cười, Lục Trăn chuyển một đề tài, kêu một bình rượu mời các cô uống.

"Ba Duy Liệt tiên sinh mấy ngày nay đều tới sao?" Lục Trăn hỏi.

Một mỹ nữ nói, "Ba ngày nay đều tới chỗ này."

Lục Trăn cười nói, "Ba Duy Liệt tiên sinh thật bận a, tôi cùng anh ta vừa mới nói, tôi cho là anh ta sẽ nghỉ ngơi một chút, thật liều mạng a."

Vừa nói, vừa kính các mỹ nữ một ly rượu, phục vụ rượu các cô.

Những nữ nhân này tửu lượng cũng không tốt, trong lòng Lục Trăn đều biết.

Một nữ nhân nói, "Còn có một vài người rất kỳ quái đến..."

Một nữ nhân lại nói, "Đúng vậy..."

Lục Trăn cứ như vậy dụ dỗ các cô uống chút rượu, một bên thảnh thơi uống rượu, những gì anh muốn biết cũng từ từ được tiết lộ. Nghe các nữ nhân nói, Ba Duy Liệt mấy ngày nay đều đến, không đầy một lát, nam nhân có chòm râu dài cũng tới, cùng theo một vài người rất kỳ quái.

Có một lần bọn họ còn đánh nhau, đạn lạc quét chết một người.

Các nữ nhân đã mơ mơ màng màng, ở một bên triệt để say, Lục Trăn mặt còn rất tỉnh, giống như không phải say rượu. Anh nheo mắt lại xem, mắt nhìn người ở trên múa cột.

Đột nhiên khóe mắt liếc về một người râu dài đi toilet.

Lục Trăn nhíu mày, yêu nghiệt cười, anh đứng lên, từ phía sau lưng rút ra súng của mình, phóng tới trong chậu hoa ở lối đi nhỏ, tổng cộng ba khẩu súng lục, toàn đặt ở trong chậu hoa, cách phía dưới đều giấu đến trong chậu hoa.

Tới cửa toilet, quả nhiên có hai người đứng ở ngoài cửa.

Lục ca ca mỉm cười, chủ động mở hai tay.

Nam nhân qua đây soát người, tiếng cười Lục Trăn mang theo một loại trầm thấp hơi ẩm, "Ca ca toàn thân cao thấp tất cả đều là mẫn cảm, các lão đại nhẹ chút nga, nếu như đại lão gia các người vừa bị sờ liền ngạnh, điều này thật mất mặt."

Một người trong đó giống như điện giật buông Lục Trăn ra, trợn mắt trừng trừng, một người khác bình tĩnh lục soát thân.

Lục Trăn cười ha ha, vào toilet.

Bên trong rất yên tĩnh, có hai cửa là đóng chặt, Lục Trăn thối lui cách một phòng, anh uống rượu nhiều, thật đúng là muốn tiểu tiện, chính tiểu tiện, đột nhiên nghe thấy một loại âm thanh rất quen thuộc, đó là âm thanh lưỡi dao sắc bén tách cổ họng ra.

Ở cách vách, không một tiếng động.

Lục Trăn ca ca một bên phát ra tiếng rầm rầm (ý nói âm thanh đi...) âm thanh này trên cơ bản có thể không đáng kể, Lục ca ca nghĩ thầm, tôi đây là muốn nới lỏng quần đi cứu người, còn là bình tĩnh mà đem thủy phóng hoàn (nước phóng ra).

Trong một giây đồng hồ, anh lại muốn, dù sao cũng cứu không được, Lục ca ca quyết đoán đem thủy phóng hoàn.

Dỏng tai lên nghe, anh phát hiện tiếng bước chân của một người trong đó đi ra ngoài, Lục Trăn cấp tốc mở cửa, kia là một nam nhân rất cao, bóng lưng thẳng đứng, trên mặt đất một bãi máu, Lục ca ca tránh được, ở cách một gian mở cửa vừa nhìn.

Nam nhân râu dài ngã ở một bên, cổ họng bị tách ra, hết sức tinh vi, vừa nhìn chính là người trong nghề.

......