"Chồng à, anh càng lúc càng hiền lành." Hạ Thần Hi trêu tức nói, chân mày mang theo vài phần quyến rũ, hai má dán tại phía trên áo sơ mi của anh.

Trên đảo khí hậu ôn hòa, chỉ cần mặc một áo sơ mi, phối cùng với một chiếc quần đùi, đặc biệt nhàn nhã, Đường Bạch Dạ thậm chí có thể cảm nhận được bên má cô cảm giác mát mát, tâm tình ôn nhu.

Ngữ khí lại vô cùng bất thiện, "Em còn dám nói, có người vợ nào như em không? Vợ không hầu hạ chồng, còn muốn chồng hầu hạ vợ."

Từ khi bảo bối không ở nhà, tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng tốt.

Sau này trong nhà quyết đoán muốn thỉnh a di (ta nghĩ là người hầu).

Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Là anh hứa hẹn với bảo bối anh sẽ là người làm việc nhà, lại nói, em là phụ nữ có thai, em là to nhất, chẳng nhẽ anh để em mệt nhọc?"

"Con gái bảo bối à, tin cha, cha nhất định không tiếc."

Hạ Thần Hi đánh anh một quyền, đồ vô lương tâm.

Đường Bạch Dạ cười, gắp một miếng cá tuyết cho cô, xương cá được gỡ không còn một mảnh, cá rất mềm còn tươi, Hạ Thần Hi dựng thẳng ngón cái lên khen "Ăn ngon."

Lòng tự tin dâng lên, Đường Bạch Dạ hôn một cái lên môi cô, nói "Đây là em thưởng cho anh nhé."

"Vô lại." Hạ Thần Hi cười nói.

Bên cạnh canh hải sản cũng không sai biệt lắm, Đường tổng rất coi trọng khẩu vị Hạ Thần Hi, đem canh đưa đến bên môi cô, Hạ Thần Hi thử một lần, tươi cười xán lạn, "Có chút hơi nhạt."

"Nhạt một chút vẫn là tốt hơn." Đường Bạch Dạ nói thế nhưng vẫn bỏ thêm một muỗng nhỏ muối, Hạ Thần Hi cười, ôm eo Đường tổng cảm giác chồng cô tốt nhất, ôn nhu bốn phía.

Cô nghĩ, vợ chồng mới cưới đối xử với nhau như vậy thật ngọt ngào như mật.

Trong mắt, trong lòng, chỉ cần có được một người như thế, anh ta làm cái gì, đều là tốt, đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Giống như cô hiện tại, mặc kệ Đường Bạch Dạ làm cái gì, cô cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc.

Đường Bạch Dạ làm xong cơm, có cá, canh hải sản, tôm hùm hấp, rau xào tỏi, rau trộn hải sản. Khẩu vị thoạt nhìn cũng rất thanh đạm, hình thức mặc dù không đẹp lắm nhưng Hạ Thần Hi ủng hộ nhiệt tình.

Đường Bạch Dạ đối với khẩu vị của cô thuộc lòng như bảng cửu chương, cũng không vạch trần cô, anh nguyện ý vì cô phục vụ, cảm thấy hạnh phúc, cam tâm tình nguyện.

"Ăn có ngon không?"

"Ăn ngon!" Hạ Thần Hi khẳng định.

Đường tổng cảm thấy mỹ mãn, Hạ Thần Hi lại nói thêm một câu, "Sau này nếu như mỗi bữa đều là anh chuẩn bị thì thật tốt."

"Nghĩ đến mỹ mãn."

Hạ Thần Hi cười, lúc này mới nói đến việc nhìn thấy lúc nãy, "Bạch Dạ, bên ngoài đảo nhỏ có hoạt động quân sự gì sao?"

"Không có a." Đường Bạch Dạ nói, "Tất cả đều là những quần đảo có cư dân sinh sống, cùng ngắm cảnh đảo, vì sao hỏi như vậy? Có phải hay không có phát sinh gì đặc biệt?"

"Em vừa ở vườn hoa nhìn thấy hai hắc ưng UH-1E bay qua."

"Đây không phải là chiến đội hải lục quân sao?" Đường Bạch Dạ cũng kinh ngạc cực kỳ, "Em không nhìn lầm chứ? Điều đó không có khả năng đi, ở đây cũng không là vùng trời quốc gia nước Mỹ."

"Không nhìn lầm, nó bay đi hướng đông nam." Hạ Thần Hi nói, "Đây không phải là vùng trời quân sự nước Mỹ, bọn họ cho máy bay của chiến đội hải lục quân bay qua, nhất định phải được Bộ Quốc Phòng Hy Lạp bên này đồng ý, nhất định sẽ có hoạt động quân sự."

Máy bay trực thăng vũ trang không có khả năng tùy tiện tiến vào vùng trời quốc gia khác.

Đường Bạch Dạ nói, "Theo anh nghĩ, gần đây gió yên sóng lặng, nếu không phải là hướng đảo hải tặc đi, nói không chừng ở đây truy bắt hải tặc, hai năm qua hải tặc hung hăng ngang ngược, chính phủ đã sớm nên xuất binh tiêu diệt."