Trong phòng khách, Hạ Thần Hi uống nước, Đường Bạch Dạ lấy áo khoác mình ra, ngón tay dài đẩy váy của cô ra, đập vào mắt là một mảnh máu tụ, làn da trắng tích tụ, máu tụ như vậy nhìn vô cùng khủng bố, nhìn thấy mà giật mình.

Đường Bạch Dạ nghiêm nghị thoáng qua, lộ sát khí.

"Đáng chết!"

Hạ Thần Hi kéo vạt áo mình lên, "Không chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ.”

"Bọn họ vì sao đối với cô dụng hình?"

Hạ Thần Hi nói, "Bức tôi thừa nhận tội công trường Hằng Kim."

Đường Bạch Dạ trầm mặc, vô cùng không vui, "Triệu Phong đáng chết!"

Hạ bảo bối ra, nói, "Mẹ, mẹ đi tắm, miễn cho trên người lạnh."

Hạ Thần Hi nhìn Đường Bạch Dạ một cái, tiến phòng ngủ chính, Đường Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh đã 30 tiếng đồng hồ không có chợp mắt qua, mệt mỏi rã rời, lúc này chính cần nghỉ ngơi.

Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh, đa tạ ngài tới cứu mẹ cháu.”

Mặc dù, Đường Bạch Dạ chưa có tới, bé cũng có thể cứu mẹ, nhưng mà, bé không có cách nào ở trên địa bàn của bọn họ, mà giáo huấn bọn họ một trận, để cho bọn họ làm thương tổn Hạ Thần Hi.

Điểm này, Đường Bạch Dạ làm được.

Có thù tất báo, là đặc điểm của bọn họ.

"Ngồi!" Đường Bạch Dạ nói, kéo bảo bối ngồi bên người, "Chuyện này, chú sẽ cho mẹ cháu một cái công đạo.”

"Không cần, sẽ có người đòi công đạo, nhưng không phải chú." Hạ bảo bối nói, ánh mắt lãnh khốc như đao.

Nháy mắt tức thệ, lại cười đến ngây thơ chất phác.

"Chỉ cần mẹ không có việc gì là được." Hạ bảo bối lại thêm một câu.

Đường Bạch Dạ nhìn nhìn Hạ bảo bối một cái, ngẩng đầu nhìn đến cái giá trong phòng khách là ảnh chụp của mẹ con bọn họ, một người cũng có, nhiều là chụp chung, theo Hạ bảo bối một tuổi đến bảy tuổi, hằng năm cũng có.

Tư thế giống nhau như đúc.

Hạ bảo bối một năm một bộ dáng, càng lúc càng phấn nộn đáng yêu.

Hạ Thần Hi vẫn không có thay đổi, luôn luôn gương mặt đó, luôn luôn như vậy.

Tươi đẹp mỹ lệ.

"Mẹ con các người cảm tình rất tốt."

"Đúng vậy, cháu cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cháu chỉ có mẹ, mẹ chỉ có cháu.” Hạ bảo bối nói, "Ở trong lòng chúa, bất luận ai trên đời cũng không quan trọng bằng mẹ.”

Đường Bạch Dạ đột nhiên rất hâm mộ tình cảm mẹ con bọn họ, thực sự rất hâm mộ.

Từng, anh cũng có mẹ thương yêu, chỉ là thời gian rất ngắn.

Sau khi bảy tuổi, anh không còn cảm nhận được tình yêu.

Thế giới của anh, tràn đầy cừu hận, phản bội, máu, giết chóc.

Lại không có cái khác.

Tình cảm đã thành xa xỉ phẩm, anh không hề có.

Không ai yêu anh, anh cũng không yêu người khác.

"Đường tiên sinh, chú thích mẹ cháu sao?”Yên lặng một hồi, Hạ bảo bối đột nhiên hỏi.

Đường Bạch Dạ buồn ngủ, vô ý thức trả lời một câu, "Thích."

"Không để ý có sự tồn tại của cháu?" Hạ bảo bối lại hỏi, đã lâu cũng không thấy Đường tiên sinh có một câu nói, Hạ bảo bối kinh ngạc quay đầu lại, này mới phát hiện, Đường Bạch Dạ đã ngủ.

Hạ bảo bối, "..."

Bé đem chân tay Đường Bạch Dạ để lên, so pha rộng, lại êm,, rất thoải mái, Đường Bạch Dạ ngủ một đêm hẳn là không thành vấn đề, Hạ bảo bối đến trong phòng ngủ lấy một cái chăn ra, đắp lên trên người Đường Bạch Dạ.

Hạ Thần Hi ở trong phòng tắm, lau thân thể.

Cô không nói với Đường Bạch Dạ, đồn cảnh sát đãi ngộ cô những gì.

Bọn họ dùng khăn mặt che miệng mũi của cô, hướng trên mặt cô đảo hồi, cô không thể hô hấp, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, nước theo yết hầu vào, đau đến vô cùng khó chịu, đường hô hấp cũng bị nước ngăn chặn.