Editor: Hạ Trần

Bây giờ tuổi già, liền đem thương yêu của mình, toàn bộ đặt ở trên người Hạ bảo bối, càng là công thành danh toại, lúc còn trẻ theo đuổi quyền lực, là nam nhân rất có dã tâm, lúc tuổi già lại càng mềm mại.

Bảo bối đi, ông rất luyến tiếc.

Sợ hãi ly biệt.

Bảo bối lại là tiểu hài tử trẻ tuổi, bé rất thông minh, nhưng chưa đủ để cảm nhận được những chuyện này.

Dù cho ngươi rất thông minh, cũng không có trải qua chuyện thường tình nhân sinh, há có thể hiểu được những chua ngọt đắng cay của nhân sinh.

Bé gặp may mắn, có rất nhiều tư bản muốn sử dụng, chờ bé là một bầu trời xanh rộng lớn, bé không muốn trói buộc ở một nơi nhỏ bé.

Hạ Thần Hi rất hiểu tâm tư của con trai, cũng có thể hiểu được Đường lão thương tâm, lại cũng không biết phải nói gì, mặc kệ nói cái gì cũng không thể thay đổi sự thực, bảo bối muốn đi, lão nhân gia khả năng mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể tiếp nhận.

Đường lão mắt có chút ẩm ướt, Hạ bảo bối khôn ngoan nói, "Gia gia yên tâm, con sẽ thật tốt, ông không cần quan tâm con, chiếu cố thân thể của mình thật tốt, chờ bảo bối trở về."

Đường lão gật đầu, lưu luyến không rời, đưa bảo bối lên xe.

Hạ Thần Hi nắm tay Lục Trăn, "Chiếu cố con tôi thật tốt, tôi không muốn lại ra khỏi núi."

Ngụ ý, nếu là con tôi có cái gì không hay xảy ra, đừng trách tôi thủ đoạn độc ác.

Ý tứ như nhau.

Lục Trăn trịnh trọng gật đầu, Lục Trăn là thanh niên dựa vào phổ (chỗ này ta không hiểu lắm), mỗi một quyết định anh làm, chỉ cần là đối tổ chức Vương Bài, tất cả đều là hứa hẹn rất đáng tin.

Xe chậm rãi rời khỏi núi, mang Hạ bảo bối đi, cũng mang tiểu bối cùng tiểu bảo đi.

Hai ngao Tây Tạng này nguyên bản chính là thành quả tổ chức khủng bố nghiên cứu, xem như là trở về nhà.

Hạ Thần Hi có chút thương cảm, cô chưa bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ phải rời khỏi cô thời gian rất lâu, cũng không nghĩ tới, con của cô có một ngày sẽ chịu đựng, cô từng trải qua khổ cực, những thứ huấn luyện ấy như ma quỷ.

Đương nhiên, cô cũng chờ mong, con trai bảo bối thoát thai hoán cốt.

Đường Bạch Dạ ôm bả vai của cô, khẽ nói, "Đừng thương tâm, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đoàn tụ."

"Là, nhất định."

Vừa kết hôn, có một gia đình hoàn chỉnh, em gái muốn đi, con trai cũng muốn đi, may mắn, cô còn có người yêu, còn có người nhà khác, bảo bối trong bụng, cũng sắp sinh ra.

Đây là chuyện mà cô mong đợi nhất trước mắt.

Có lẽ là một sinh mệnh mới sắp đến, hòa tan cảm xúc ly biệt.

Kỳ thực, Hạ Thần Hi cũng không phải người đa sầu đa cảm, con trai muốn đi đã thành kết cục đã định, cô đã sớm tiếp thu, cũng chuẩn bị kỹ càng, cô khó chịu, chỉ là nhi tử muốn trải qua những thứ huấn luyện ấy.

Cô trải qua quá nhiều ly biệt, trái lại thấy so với Đường lão cũng đạm rất nhiều.

Đường lão một người, rầu rĩ không vui đi hoa viên.

Hạ Thần Hi bảo meo meo đi bồi Đường lão, meo meo rất ngoan khéo, gào khóc theo sát gọi Đường lão, nhà cũ Đường gia rơi vào một mảnh áp suất thấp trung.

Trên xe bảo bối, tâm tình cũng không thể nào tốt.

"Lục Trăn, lúc mẹ tôi sinh, tôi có thể về nhà không?" Hạ bảo bối hỏi, bé và Hạ Thần Hi hứa hẹn, chờ lúc cô sinh con, bé sẽ về nhà, kỳ thực, bé cũng không biết, bé có cái đặc quyền này hay không.

"Bình thường là, không thể về nhà, trừ phi..." Lục Trăn dừng một chút, "Cậu bây giờ là chủ quản an toàn, trong lúc cậu đi thụ huấn, sẽ có người thay thế cậu, nếu chúng ta bị công kích, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, phải cần cậu giúp, cậu mới có thể ra đảo đặc công."

Lục Trăn khí phách cười, tự tin ung dung, "Cậu biết, khả năng này vô cùng thấp."

Hạ bảo bối gật đầu, đích xác vô cùng thấp.

......