Lâm Nhiên trở tay không kịp, thấy một màn kia, anh biết mình lại làm thương tổn Tiết Giai Vân, nhưng anh có thể có biện pháp nào sao?

"Lâm Nhiên, em biết, anh không thể làm tổn thương cô ấy, cũng không muốn làm tổn thương em, em thực sự nghĩ, chỉ cần biết rằng anh đã từng yêu em, thật tình muốn sống cùng em thì em đã mãn nguyện lắm rồi."

"Anh xem, cô ấy mang thai con của anh, anh thích đứa nhỏ như vậy, em biết anh cũng chờ mong đứa nhỏ được sinh ra. Em không muốn chính mình ích kỷ, để chúng ta sống cùng nhau một chỗ, anh không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, để con anh sinh ra mang tiếng là con riêng, việc nhẫn tâm như vậy em không làm được. "

"Buông tay đi, không muốn lại quấn quít lấy nhau không thôi, chúng ta đã là quá khứ, cô ấy mới là người cần được quan tâm."

"Em biết, hôm nay em không khống chế được là em nhìn thấy cô ấy đến, em rất không vui, rất phẫn nộ, cũng rất đố kị, em đã suy nghĩ, có lẽ người tức giận phải là em, không phải cô ấy."

"Nhưng em biết, việc này không có khả năng, vĩnh viễn cũng không thể."

"Em không muốn trách anh, cũng không muốn chúng ta bởi vì chuyện này, từ từ xa lánh, sự tình đã thành như vậy, vậy cứ như thế đi."

Lúc đầu Lâm Nhiên đưa ra quyết định chia tay, anh thấy Tiết Giai Vân đã rất đau khổ cùng luyến tiếc. Nhưng bây giờ, cô nguyện ý nói ra những lời này, anh lại không bỏ xuống được.

"Giai Vân, anh sẽ không để em rời khỏi anh." Lâm Nhiên kiên định nói.

Chuyện này, nhất định sẽ phải chấm dứt.

"Nếu là anh cùng Lộ Lộ kết hôn, đối với người nào cũng không công bằng, với anh không công bằng, với cô ấy không công bằng, đối với em không công bằng, đối đứa nhỏ cũng không công bằng, như vậy sẽ chỉ làm chúng ta thống khổ một đời, Giai Vân, em cho anh một chút thời gian, được không?"

Tiết Giai Vân không muốn trả lời vấn đề này, nhàn nhạt nói, "Lâm Nhiên, anh có thế để cho một mình em yên tĩnh một chút được không?"

Lâm Nhiên nhìn cô, hiển nhiên không muốn một mình rời đi.

Tiết Giai Vân nói, "Xin anh."

"Được, anh đi, em là phù dâu, không thể ra ngoài lâu, nhanh lên một chút trở về."

"Em biết." Tiết Giai Vân trả lời.

Lâm Nhiên lưu luyến không muốn rời đi, Tiết Giai Vân nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt tất cả đều là bi thương, Hạ Thần Hi đã nói, visa của cô chưa được cấp, là bởi vì có người cản trở, cô không cần nghĩ cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

Nhất định là Lâm Nhiên giở trò.

Bằng không, visa đã sớm xin được.

Cô cũng đã sớm rời đi.

Ngăn cản cô rời đi, chỉ có khả năng là Lâm Nhiên.

Nếu như anh ta không yên lòng, dự đoán cô cũng thật đi không được.

Tiết Giai Vân thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Giai Vân có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, "Anh không phải nói..."

Cô ngẩn ra, người đến là Trầm Lộ Lộ.

Trầm Lộ Lộ hôm nay mặc lễ phục màu đen, trang điểm rất đẹp, bụng vẫn là chưa nhô ra, nhìn không ra mang thai, đi một đôi giày cao 8cm, phong thái tự nhiên.

Cô nghĩ, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ xinh đẹp động lòng này.

Có khí chất, có vị nữ nhân, lại một ít ưu thương, thần bí, rất mê hoặc lòng người.

Các cô không có lời nào để nói, Tiết Giai Vân cũng không muốn cùng Trầm Lộ Lộ nói gì, chỉ là gọi điện thoại, cô liền biết Trầm Lộ Lộ muốn nói với cô cái gì, đơn giản là muốn cô rời khỏi Lâm Nhiên.

Trầm Lộ Lộ nói, "Tiết tiểu thư, cô hôm nay rất đẹp."

"Cám ơn." Tiết Giai Vân nhàn nhạt nói, "Cô cũng rất đẹp."

Cô có chút không yên lòng.

Hai người đơn độc đứng cùng một chỗ, luôn có một chút xấu hổ.

Tiết Giai Vân hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì muốn nói sao?"