Hạ Thanh suy nghĩ một chút, Hạ Thần Hi lo lắng cũng có đạo lý.

Nhưng đến giờ phút này cho dù có lo lắng thì cũng là dư thừa.

"Chị, chỉ cần hai người không nói, thì chuyện này chính là bí mật, Vân Dật cùng Lâm Nhiên cũng sẽ không nói lung tung, thuộc hạ trung thành của Đường Bạch Dạ cũng sẽ không nói, em thấy bây giờ chị đang mang thai không nên suy nghĩ nhiều quá, người ta đều nói phụ nữ có thai thường hay đa sầu đa cảm, đúng là một chút cũng không sai mà."

"Có thể đi." Hạ Thần Hi cười, nhàn nhạt nói, "Đích xác có chút đa sầu đa cảm, em còn chưa có chân chính yêu một người, nên em sẽ không rõ loại cảm giác này, đặc biệt là giữa em cùng người em yêu chẳng sợ có phản bội, cừu hận không cách nào tiêu tan được thì trong lòng em cũng sẽ nhớ mãi người đó và sẽ không bao giờ quên lãng được."

"Có thể có khả năng đi, việc này em không hiểu biết nhiều lắm." Hạ Thanh chỉ nghĩ đến việc cô ấy sẽ yêu một người và có thể đau khổ như Thần Hi lúc trước thì cô ấy một chút cũng không muốn yêu, bây giờ cuộc sống của bản thân cô tiêu dao,tự tại, không người quản thúc, đây mới là sự thoải mái của cuộc sống con người a.

Hạ Thần Hi trò chuyện cùng Hạ Thanh thì tinh thần cũng tốt hơn, đầu cũng nhẹ đi rất nhiều, đúng bây giờ bản thân cô có lo lắng thì cũng vô ích.

Chỉ cần trong lòng Đường Bạch Dạ không để ý, cô cũng có thể không quan tâm đến nó nữa.

Thần Hi có thể có được hạnh phúc như hôm nay, thực sự không dễ dàng, nhất định cô phải quý trọng thật tốt mới được.

"Thanh, em không muốn vướng tới tình cảm luyến ái của thế gian sao?" Hạ Thần Hi hỏi.

Hạ Thanh cười ha ha, "Em chỉ là không có đi tìm người yêu thôi, không phải là người không có tình cảm luyến ái. Số người theo đuổi em trái lại là một xấp dày kìa."

Hạ Thần Hi có chút hâm mộ, loại cảm giác vô tâm mà sống cuộc sống của chính mình này.

Rất tiêu sái a.

Mấy năm trước cô cũng cùng Hạ Thanh như nhau, vô tâm sống cuộc sống của chính mình, chỉ là bản thân lúc ấy nếu so với Hạ Thanh bây giờ thì còn tự tại hơn rất nhiều.

"Chị buổi chiều còn cùng Đường Bạch Dạ thảo luận xem thử cái dạng nam nhân gì mới xứng đôi với em đây này."

"Thôi đi chị à, em thà rằng cùng Thất Thất sống một đời với nhau cũng rất tốt nha." Hạ Thanh làm ra bộ dáng một cô gái ngốc nghếch cười đùa cùng Hạ Thần Hi.

"Chị, em xác định nếu em có kết hôn thì khi tìm được cha em sẽ báo cho cha tới tham gia hôn lễ của em?"

Hạ Thần Hi lắc đầu, đây cũng là nguyên nhân thứ hai làm tâm tình của cô không tốt, cô không tìm được cha của mình, bản thân kết hôn tự nhiên cũng hi vọng cha có thể tới tham gia hôn lễ, cho nên Thần Hi cũng cho người đi tìm rồi kết quả vẫn không tìm được.

Ngay cả Hạ Thanh cũng không có biện pháp tìm được ông ấy.

Hạ Thần Hi nói, "Cha có lẽ không muốn gặp lại chị, lúc trước, trước thời gian chị tẩy não ông ấy cũng đã nói qua đó cũng là một lần gặp mặt cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ gặp lai nữa, cho nên chị cũng không biết ông ấy ở đâu, cũng không biết cách làm thế nào để liên lạc với ông ấy nữa. Chị cố ý dựa vào danh tiếng của Đường thị cho người đem tin chị sắp kết hôn cùng Đường Bạch Dạ thông báo ra cho thế giới đều biết, một phần muốn cho Lâm Lâm biết để cô ta mắc bẫy của chúng ta, một phần cũng muốn để cho cha biết chị đang ở đâu. Cha đã từng nói nếu như ông muốn nói lời chúc phúc cho chị thì ông ấy sẽ đi tìm, nếu là ông ấy không tới tìm thì chị cũng hết cách tìm được rồi."

"Ông ấy nói rõ ràng như thế à." Hạ Thanh nói, "Cha thật tiêu sái nha."

Hạ Thần Hi cười, đúng vậy, tiêu sái cực kỳ.

"Sau khi em tham gia hôn lễ xong cũng muốn lập tức trở về Mỹ sao?"

"Đúng vậy, công việc còn rất nhiều, nhưng chị không cần lo lắng quá em nhất định sẽ trở lại." Hạ Thanh lại nói: "Nhất định em sẽ trở lại thăm chị mà, tuy không lâu nữa bảo bối cũng đi đảo đặc công huấn luyện, thời gian em trở lại thăm chị cũng không biết là khi nào nữa nhưng bất quá may mắn, trong bụng chị còn có một tiểu bảo bối cũng có thể làm bạn với chị được mà."

"Chị hy vọng sau khi sinh ra sẽ là một bé gái."

"Theo em thấy Đường gia tỷ lệ sinh con gái không lớn đi?" Hạ Thanh cười nói, "Dương thịnh âm suy."

Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, vuốt ve bụng dưới, thần sắc ôn nhu, "Cho nên, chị cùng Bạch Dạ đều hi vọng sẽ sinh ra một bé gái đó."

Hạ Thanh cùng Hạ Thần Hi hàn huyên hai tiếng đồng hồ rồi mới trở lại phòng khách đã được chuẩn bị cho cô để nghỉ ngơi, Hạ Thần Hi ngày mai phải làm cô dâu nên cũng muốn đi ngủ sớm một chút, cô ấy vừa mới rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị đi ngủ thì cửa sổ ngoài sân thượng liền truyền đến tiếng gõ...

Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Đường Bạch Dạ treo ngược ở ngoài cửa sổ, trên miệng còn ngậm một đóa hoa hồng đen.

Bộ dáng kia, đẹp trai làm cô nói không nên lời.

Hạ Thần Hi mở cửa sổ ra hỏi: " Đường tiên sinh thân ái, anh đang làm gì ở đây vào giờ này vậy?"