Editor: Kina.

Hai người lại cạn một chén.

Uống rượu như uống nước, không đầy một lát, lại một chai whisky thấy đáy, hai má Nolan thiếu tá trắng bệch trắng bệch, anh ta uống rượu, càng là uống nhiều, mặt càng trắng, cũng không biết tửu lượng như thế nào.

Chỉ là đôi mắt, mơ hồ có chút sương mù.

Lục Trăn rất thanh tỉnh, anh là người rộng lượng, Nolan thiếu tá cũng không phải người đặc biệt thích uống rượu, bởi vì công việc đến bất chợt, rất ít uống rượu, tửu lượng cũng không tệ, nhưng so ra kém Lục Trăn.

Tâm tình của anh ta hình như không tốt, uống nhiều, so với Lục Trăn uống nhiều hơn.

Lục Trăn quát cuối cùng, cho là Nolan là rộng lượng, lại muốn gọi một chai, trong bụng lại chứa thêm một chai whisky, thêm một chai mặt cũng có điểm đỏ, mặt Nolan thiếu tá còn trắng bệch trắng bệch, bộ dáng không giống người uống rượu chút nào.

Nếu không phải Nolan thiếu tá dựa vào sô pha, hơi nhắm chặt mắt, Lục Trăn thật sự sẽ lại gọi chai nữa.

"Tửu lượng kém ngư vậy a." Lục Trăn cười, loại whisky này, anh uống bốn năm chai cũng không sao, không say được, tất cả mọi người trong tổ chức Vương Bài uống gục hết, anh còn không đỏ mặt.

"Mỹ nhân, anh say?"

"Không có."

"Người say rượu không bao giờ nhận mình say." Lục Trăn cười nói, "Vậy anh thử đứng lên một lần, chúng ta đi."

Nolan thiếu tá hơi mở mắt ra, con ngươi của anh ta, rất mông lung, có một chút trơn bóng, thoạt nhìn rất mê người, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, không nói lên lời, vóc người của anh ta ở trong mắt người ngoại quốc, xem như là bình thường, thế nhưng ở thành phố S, mặc cái gì đều dễ nhìn, ngũ quan cũng rất tinh xảo, làm cho người ta cảm thấy một loại rất sắc bén.

Uống nhiều, ngoài ý muốn có một loại sức quyến rũ khêu gợi.

Lục Trăn nghĩ, thẩm mỹ của anh xảy ra vấn đề.

Nolan thiếu tá đứng lên, bước tiến vững vàng, Lục Trăn cười, vừa định nói thì ra không có say liền thấy bước chân Nolan thiếu tá lảo đảo, ngã về phía trước, động tác Lục Trăn rất nhanh, một tay tóm lấy hông của anh ta, thể trọng của Nolan thiếu tá đều dồn hết lên người Lục Trăn.

Anh ta say.

Lục Trăn nghĩ thầm, anh muốn đem Nolan thiếu tá ném ở trong quán rượu, không biết sẽ như thế nào.

Chỉ là, đổi một góc độ suy nghĩ, vì sao anh ta có thể không hề cố kỵ, uống say ở bên cạnh mình?

Anh ta là chống khủng bố, là kẻ thù của mình, anh ta cứ uống say như vậy, cứ yên tâm như vậy, anh ta nghĩ mình nhất định sẽ không làm hại anh ta sao?

Nolan thiếu tá, anh đang suy nghĩ gì?

Lục Trăn nghĩ thầm, nếu anh giết Nolan thiếu tá, sau này Vương Bài liền bớt một uy hiếp, Nolan cùng Michael, anh của anh ta là kẻ địch của Vương Bài, huynh đệ họ liên thủ, một người ở ngoài sáng, một người trong bóng tối.

Phối hợp cùng nhau, ăn ý mười phần.

Tạo thành tổn thất rất lớn cho Vương Bài, nếu anh giết Nolan thiếu tá.

Đốc tra thiếu đi một cánh tay, thực lực tổn hại lớn, đối với Vương Bài chỉ có lợi không có hại.

Anh có cái gì phải do dự.

Ngồi trên xe, Lục Trăn nghiêng đầu nhìn Nolan thiếu tá bên cạnh, như có điều suy nghĩ, nếu anh thẳng thắn một điểm, thực sự có thể lấy mạng Nolan, chỉ là... Lục Trăn nhíu mày, suy nghĩ người trước mắt.

Nolan nhắm mắt lại, hô hấp bằng phẳng, sắc mặt tái nhợt.

Có chút bệnh.

Thậm chí có một chút yếu đuối.

Trong lòng Lục Trăn có chút khó chịu, nhớ tới trong quán rượu, lời lẽ Nolan thiếu tá thẳng thắn, trong lòng càng phức tạp.

Người này, nếu là chết, rất nhiều phiền phức liền có thể giải quyết.

Nhưng người này nếu chết ở trong tay anh, kiếp này anh có thể an ổn đi vào giấc ngủ sao?

Khẳng định không thể đi?

Anh còn rất nhiều chuyện không có hiểu rõ, đều nằm ở trên người Nolan thiếu tá, hoang mang của anh, Nolan còn chưa có giải đáp, tại sao có thể để anh ta chết.