Trong phòng giam. Trần Duẫn trông thấy Trương Hoà đến đưa cơm thì kích động đứng lên: "Chừng nào các ngươi mới chịu thả ta ra?". Chỉ mới trôi qua mười mấy ngày, đại thiếu gia từng oai phong lẫm liệt đã trở nên tiều tuỵ hẳn đi. Trương Hòa nhìn Trần Duẫn, không nhịn được nói: "Ngươi nghĩ chúng ta muốn nuôi một kẻ như ngươi sao? Chỉ cần Trần gia chịu giao tiền chuộc, chúng ta sẽ thả người.". Trương Hòa hít sâu một hơi, Trần Duẫn được nuông chiều từ bé, chưa được mấy ngày đã tự làm cho bản thân thê thảm thế này, Trương Hòa vốn đã không ưa loại người như vậy. Trần Duẫn khó chịu: "Tiền trên người ta đều đã nộp cho các ngươi hết rồi, vẫn còn chưa đủ sao?". "Chút tiền đó của ngươi thì tính là cái gì? Ngươi chơi gái cũng đã tốn gần 10 tỷ, loại người như ngươi đáng lẽ phải hiểu rõ đạo lý có bao nhiêu tiền cũng không đủ tiêu chứ?." Trương Hòa trào phúng. Trần Duẫn muốn nói đám tiện dân các ngươi sao có thể so với bổn thiếu gia? Nhưng sau mấy ngày ăn khổ liên tiếp, hắn đành phải nuốt lời đã ra tới khoé miệng. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Trần Duẫn cắn răng nghĩ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chờ đến khi hắn chạy thoát, nhất định sẽ cho đám người này biết thế nào là lợi hại. "Các ngươi tìm ông nội ta đi, ông nội ta nhất định sẽ đồng ý dùng tiền chuộc ta ra khỏi đây." Trần Duẫn nói. Trương Hòa bĩu môi: "Ông của ngươi còn chưa chịu lên tiếng kia kìa.". Trương Hòa ném một cái máy truyền tin cho Trần Duẫn: "Nếu ngươi chủ động liên lạc với ông ta, biết đâu ông ta sẽ thay đổi chủ ý.". Trần Duẫn nhìn máy truyền tin trên tay mà tưởng như mình đang nằm mơ, sau khi bị bắt, máy truyền tin của Trần Duẫn bị lấy mất, hắn cũng không thể lên quang võng, Trần Duẫn rảnh rỗi đến phát hoảng. Trần Duẫn trừng Trương Hòa, bấm vào kênh truyền tin riêng của Trần lão gia tử. Máy truyền tin vừa thông, Trần Duẫn bắt đầu tố khổ: "Ông mau tìm cách đưa cháu ra ngoài đi, chỗ này vừa thối vừa bẩn, cháu không chịu nổi nữa.". "Ông không biết bọn họ cho cháu ăn cái gì đâu, họ cho cháu ăn loại dịch dinh dưỡng tệ nhất ấy, thứ chết tiệt đó đám tiện dân còn không thèm ăn nữa là.". "Ông mau cứu cháu ra khỏi đây đi, ông không chịu cứu thì cháu sẽ bị bức đến điên mất.". Trần lão gia tử trấn an Trần Duẫn vài câu, sau đó cúp truyền tin. Trương Hòa thấy Trần lão gia cúp máy thì lập tức lấy truyền tin lại. Trần Duẫn chán nản dựa vào tường, có chút tức giận nói: "Lòng dạ các ngươi quá mức đen tối rồi, sao lại có thể đòi tận 200 tỷ chứ?". "Ai bảo Trần gia các ngươi có tiền? Ai mà không biết Trần gia rất giàu có, đại thiếu gia như ngươi ra ra vào vào cũng mang theo mấy chục tỷ bên người, chưa được mấy ngày đã xài hết 10 tỷ rồi đấy thôi." Trương Hòa nói. Trần Duẫn nghe Trương Hòa giễu cợt mà giận đỏ mặt. .................. Phòng nghiên cứu dược tề. Thi Lâm Nguyên và Chu Học nghe Lục Vinh nói, hai mặt nhìn nhau. "Lão bản nói lời đồn đoản mệnh sắp thành hiện thực?" Thi Lâm Nguyên hỏi. Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy.". "Tình hình sẽ không tệ đến mức đó chứ?" Thi Lâm Nguyên thì thầm. Gần đây có một đống người chặn đường hỏi hắn họ còn có thể sống được mấy năm, hắn đã cảm thấy vô cùng buồn bực, có trời mới biết bọn họ có thể sống được bao nhiêu năm, hắn cũng đâu phải là diêm vương. "Thật sự sẽ có người tử vong? Sẽ có người nói đó là do dùng dược tề của ta?." Thi Lâm Nguyên đau đầu. Chu Học hít sâu một hơi: "Đúng là rất có khả năng này, ngành dược tề là một khối bánh lớn, có rất nhiều minh tranh ám đấu trong đó, thậm chí còn có người làm giả dược tề của chúng ta nữa.". Thi Lâm Nguyên nghiến răng: "Bây giờ phải làm sao đây? Mua trúng đồ giả cũng muốn tính lên đầu ta sao?". Chu Học nhìn Thi Lâm Nguyên, lúng túng cười cười: "Sư phụ không cần lo lắng, ta đã gửi dược tề đi kiểm nghiệm, chỉ cần Hiệp hội Dược tề sư bên Liên Minh đưa ra một bản báo cáo đầy đủ, sự việc sẽ không tệ đến mức đó, Hội trưởng của Hiệp hội Dược tề sư Tào Úc Tường là tử địch của Vệ Quốc Sinh, hẳn là sẽ không đứng về phe ông ta, tính cách của Tào Úc Tường không tồi, ông ấy nhất định sẽ đưa ra báo cáo đúng sự thật.". Thi Lâm Nguyên nghe Chu Học nói vậy thì an tâm hơn một chút. "Sau này mỗi khi bán dược tề, người mua dược tề phải là người sử dụng trực tiếp, xảy ra chuyện chết người chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm, bảo họ ký thoả thuận thì chúng ta mới bán.". Chu Học cười gượng: "Điều khoản như thế có phải hơi bá đạo rồi không?". Thi Lâm Nguyên nhìn ông: "Bá đạo ư? Ta lấy của bọn họ có chút tiền mà bọn họ cứ lải nhải càu nhàu suốt, Kyle đánh cướp của Trần Duẫn hơn 20 tỷ thì có ai dám nói gì đâu chứ? Đúng là đánh cướp mới là cách kiếm tiền nhanh nhất mà.". Chu Học: "Cũng không thể nói như thế, trên đời này không có nhiều phú nhị đại vừa ngu ngốc vừa có tiền như Trần Duẫn đâu, hơn nữa cướp của Trần Duẫn thì sẽ đắc tội với Trần gia, nếu chúng ta đắc tội với nhiều gia tộc giống như vậy thì đại hoạ rồi". "Thực ra lợi nhuận của việc buôn bán dược tề cũng không ít." Chu Học cố gắng nói. Thi Lâm Nguyên hừ hừ hai tiếng: "Được rồi, vậy thì ta sẽ kiên trì thêm một chút.". Chu Học: "...". ..................... Lê gia. "Vĩnh Quốc, người của Trần gia tới." Lê phu nhân nhìn Lê Vĩnh Quốc đang xem tin tức. Lê Vĩnh Quốc bất ngờ: "Người của Trần gia tới đây làm gì?". Lê phu nhân trừng Lê Vĩnh Quốc: "Ông hỏi Trần gia tới làm gì à? Còn chẳng phải là do thằng con riêng gan to bằng trời kia sao? Người của Trần gia mà nó cũng dám đắc tội, làm cho Trần gia đến đây tìm chúng ta. Thứ mất dạy đó chỉ biết làm xằng làm bậy, bản thân nó thì trốn ở Lam Hải Vực, còn chúng ta thì vô duyên vô cớ bị vạ lây.". Lê Vĩnh Quốc khó chịu cau mày: "Được rồi, bà đừng nói nữa.". Lê phu nhân tức giận: "Thằng con riêng của ông chọc phải chuyện lớn như vậy, ông còn không đi quở trách nó, chỉ biết ở đây nặng lời với tôi.". Lê Vĩnh Quốc đau đầu, Thẩm Hiên bắt đi đại thiếu gia của Trần gia, còn đòi tiền chuộc, ông cũng cảm thấy đây là chuyện không nên làm, nhưng ông không có tư cách gì để nói, Thẩm Hiên đã lớn như vậy, ông chưa chăm sóc nó được một ngày nào, hơn nữa người con trai này của ông còn dám xuống tay với cả Trần Duẫn của Trần gia, vậy thì chắc chắn nó cũng không thèm đặt người cha này vào mắt. "Bên cạnh Thẩm Hiên có cơ giáp sư siêu cấp, tôi không quản được nó thì quở trách nó bằng cách nào đây? Còn nữa, đang yên đang lành thì bà ra tay với con trai của Thẩm Hiên làm cái gì?" Lê Vĩnh Quốc lạnh lùng nói. Lê phu nhân khó chịu: "Không phải bây giờ Lục Thiên vẫn sống tốt đó sao?". Lê phu nhân nói thì đanh thép, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ, kết hôn đã nhiều năm, Lê Vĩnh Quốc vẫn nhớ mãi không quên mẹ của Thẩm Hiên, Lê phu nhân căm hận điều đó nên mới trút tất cả lên người Lục Thiên. Lê phu nhân vẫn không hiểu tại sao Lục Thiên vẫn có thể sống tốt, loại độc mà bà hạ rõ ràng không có thuốc giải, người hạ độc cũng đã đảm bảo Lục Thiên sẽ tàn phế cả đời, nhưng bây giờ Lục Thiên lại hoàn toàn khỏi hẳn. Lê Vĩnh Quốc híp mắt: "Bà tự mà lo lấy.". Lê Vĩnh Quốc thầm nghĩ: Lục Vinh còn dám động thủ vớ cả người Trần gia, đến lúc hắn rảnh tay cũng không biết có muốn động thủ với phu nhân mình hay không. "Ông nói vậy là có ý gì? Con của tiện nhân kia là bảo bối, còn con của tôi là cỏ mọc ven đường hay sao?" Lê phu nhân bất mãn. Lê Vĩnh Quốc nhìn vẻ mặt tức giận của Lê phu nhân, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, bây giờ ông đang lo lắng cho bà ta, vậy mà bà ta chỉ biết gây sự, ngoại trừ gia thế tốt, bà ta quả thực không có ưu điểm gì: "Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.". "Người của Trần gia đến ông lại đi nghỉ ngơi, hình như là không được hay cho lắm." Lê phu nhân nói. "Cũng không phải là dòng chính Trần gia, chỉ là mấy chi thứ, tôi cần gì phải tự mình tiếp đón." Lê Vĩnh Quốc khinh thường. Lê phu nhân: "...". Lê Vĩnh Quốc cười lạnh, thầm nghĩ: Nếu Lục Vinh đắc tội toàn bộ Trần gia thì chuyện này không dễ giải quyết, nhưng hiện tại Trần gia nội bộ lục đục, dòng chính suy yếu, chi thứ rễ sâu, thậm chí có không ít người Trần gia còn đang chờ xem chuyện cười của Trần Duẫn. Trần lão gia tử cũng đã lớn tuổi, đầu óc dần trở nên mụ mị, có vẻ ông ta đang chuẩn bị tiền chuộc thằng cháu phá của Trẫn Duẫn về, 200 tỷ không phải là số tiền nhỏ, nếu Trần lão gia tử làm như thế, dù có đưa được Trần Duẫn trở về cũng sẽ làm mất lòng người Trần gia. .................. Phòng làm việc của Huống Ly. "Đại sư." Minh Hà thần thần bí bí ghé sát vào Huống Ly. Huống Ly nhìn Minh Hà: "Có chuyện gì vậy?". "Đại sư có nghe tin đồn gần đây không? Dược tề của Thi Lâm Nguyên có thể gây chết người đó!" Minh Hà có chút lo lắng nói. Huống Ly cũng từng dùng dược tề do Thi Lâm Nguyên điều chế, lỡ như thật sự có vấn đề thì Đại sư phải làm sao đây?. Huống Ly khó chịu: "Đó là lời đồn vô căn cứ!". Minh Hà khó hiểu nhìn Huống Ly: "Sao Đại sư lại bình tĩnh đến thế?". "Sau khi Thi Lâm Nguyên điều chế ra dược tề Phá Kén, hắn và Kyle đều đã uống qua, nếu thật sự có vấn đề thì sao Thi Lâm Nguyên lại không biết được?" Huống Ly nói. Minh Hà gật đầu: "Cũng đúng, đám đàn em của Viên Uy đều uống dược tề Phá Kén, thực lực tăng nhanh cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài lại có lời đồn là dược tề đó gây chết người đấy.". Huống Ly: "Vậy chắc chắn là có người mua phải hàng giả, thủ hạ của Viên Uy có tới mấy trăm người, tất cả đều đã uống qua dược tề, không phải là không có chuyện gì sao?". Minh Hà nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì. ..................... Thẩm Hiên bất ngờ nhận được truyền tin của Lê Vĩnh Quốc. "Có chuyện gì sao?" Thẩm Hiên lạnh nhạt hỏi, hắn thực sự không biết nên đối mặt thế nào với người cha chẳng khác gì người xa lạ này. "Chuyện các con và Trần gia đến đâu rồi?" Lê Vĩnh Quốc hỏi. "Vẫn còn đang bàn bạc.". "Con cũng không nên ép người quá đáng." Lê Vĩnh Quốc nói. Thẩm Hiên híp mắt: "Chuyện này không cần ông quan tâm." Viên Uy và Trần gia có mâu thuẫn rất sâu, căn bản là không thể giảng hoà, mà hắn nhất định sẽ đứng về phía Viên Uy. "Cơ giáp siêu cấp của tụi con ở đâu ra vậy?" Lê Vĩnh Quốc hỏi. Thẩm Hiên sửng sốt nhìn Lê Vĩnh Quốc, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng hỏi tới rồi, hoá ra đây mới là mục đích chính. "Mua." Thẩm Hiên thản nhiên đáp. "Cơ giáp siêu cấp cũng đâu có dễ mua như vậy." Lê Vĩnh Quốc nói. Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng là không dễ mua, nhưng nếu thật sự muốn mua thì sẽ tìm được cách.". Lê Vĩnh Quốc thấy Thẩm Hiên không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều: "Trong đám thủ hạ của con có một Dược tề sư? Chính hắn đã chữa khỏi bệnh cho Lục Thiên sao?". Nghe Lê Vĩnh Quốc nhắc tới Lục Thiên, sắc mặt Thẩm Hiên càng ngày càng âm trầm: "Tiểu Thiên có như thế nào cũng không liên quan gì đến ông, ông tốt nhất là nên quản cho kĩ phu nhân của mình đi, nếu còn tái phạm, tôi nhất định sẽ lấy mạng bà ta.". Lê Vĩnh Quốc nghe lời Thẩm Hiên, tâm trạng nặng nề, chuyển đề tài: "Tình hình của vị Dược tề sư kia có vẻ không được tốt lắm?.". "Biết làm sao được, trên đời này có quá nhiều kẻ không biết nhìn hàng, chỉ toàn bị người ta dắt mũi." Thẩm Hiên bất mãn. —————— Edt [Lảm nhảm]: Tui hông biết là mấy chương gần đây khó edit hơn hay khả năng edit của tui đã kém giờ còn kém hơn nữa, tự nhiên đọc cứ thấy lủng củng sao á.