Ba ngày sau, trong không gian tiêu điều nổi nên chấn động, thân ảnh Lục Thiếu Du hiển hiện, ống tay áo run lên, gợn sóng không gian sau lưng chấn động.

- Phía trước chính là đại lục số một sao?

Lơ lửng giữa không trung, Lục Thiếu Du nhìn không gian phía trước, thì thào nói:

- Đại lục số một, một ngàn năm trăm năm trước chính là người của Ma tộc trong Thiên La minh nắm Hồng Hoang lệnh. Một ngàn năm trăm năm trong Hồng Hoang điện, không biết bằng vào thực lực Nhị Nguyên Hóa Hồng lúc trước hiện tại đã tới mức nào.

Thì thào nói xong, mũi chân Lục Thiếu Du điểm nhẹ hư không, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía trước, thân ảnh của hắn lần nữa biến mất giữa không trung.

Trong mấy ngày này, một đường chạy tới bảy mươi hai khối lục địa, mục tiêu của Lục Thiếu Du là khối lục địa số một.

Trên đường đi hắn gặp không ít đại quân Minh Linh, Lục Thiếu Du cũng không muốn trì hoãn, chỉ là hắn cũng không muốn khách khí một chút nào.

Chỉ cần gặp đại quân Minh Linh là hắn sẽ cùng với Tiểu Long trực tiếp diệt sát người có thực lực mạnh nhất trong đại quân đó. Mỗi một lần đều khiến cho đại quân hàng ức người bàng hoàng, hoảng sợ bất an, nhưng lại không ai có thể ngăn cản.

Một lát sau, trong một sơn mạch bao la, thân ảnh Lục Thiếu Du lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên không trung. Mắt nhìn một mảnh đại quân Minh Linh hàng ức người che khuất bầu trời phía trước, hai hàng lông mày cau lại.

Linh hồn lực nhạy cảm của Lục Thiếu Du có thể phát hiện ra khí tức âm hàn phóng lên trời so với những đại quân Minh Linh trước đó mạnh mẽ hơn.

Luận thiên phú và thực lực bản thể, Lục Thiếu Du càng cảm nhận ra được, Nhân tộc và Thú tộc đều không có cách nào so sánh với Minh Linh chủng tộc. Mà Nhân tộc, thậm chí ưu thế trên phương diện bản thể còn không mạnh bằng Thú tộc.

Trong đại quân rậm rạp, chằng chịt che khuất bầu trời tràn ngập khí tức âm hàn chấn động. Coi như là cường giả có thực lực tuyệt đối cường hãn xông vào, một khi bị bọn chúng điên cuồng vây công, sợ rằng cho dù có thực lực mạnh hơn nữa thì cũng phải có lúc chân tay luống cuống.

Nếu như là ngàn vạn Nhị Nguyên Hóa Hồng vây khốn một Tứ Nguyên Hóa Hồng, đều là công kích điên cuồng không muốn sống, hậu quả không cần phải nói. Dù bằng vào tu vi Tứ Nguyên Hóa Hồng, cũng không nhất định là có thể thoát thân ra được, mà bị đánh chết cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Thậm chí nếu như Tam Nguyên Hóa Hồng có vận khí kém một chút, một khi bị ngàn vạn Nhị Nguyên Hóa Hồng vây công, hơn phân nửa sẽ bị tru sát triệt để.

Nhìn mảnh đại quân Minh Linh đông nghịt, che khuất bầu trời, Lục Thiếu Du cũng biết rõ gần đây không có đại quân của Thương Khung minh, chỉ có đại quân Minh Linh ở đây. Cả đại quân Thương Khung minh cũng sẽ không đi tới nơi này.

Sưu.

Một lát sau, trong sơn cốc, mấy Minh Linh đang canh gác bị diệt sát, lặng lẽ không một tiếng động.

Lòng bàn tay Lục Thiếu Du run lên, mấy hồn anh trực tiếp bị cắn nuốt vào trong lòng bàn tay hắn, cùng lúc hắn thi triển Sưu Linh thuật.

Khi thôn phệ xong mấy hồn anh kia, khóe miệng Lục Thiếu Du mỉm cười, thân thể bắt đầu nhúc nhích, trong giây lát trực tiếp hóa thành bộ dáng của một Dạ Xoa nhất tộc là thủ lĩnh đám người vừa rồi.

Sát khí u ám quanh thân chấn động, trong mắt hiện lên vẻ âm hàn, không chê vào đâu được, không ai có thể nhìn ra được sự khác biệt.

- Hồng Hoang lệnh...

Lục Thiếu Du thì thào nói, thân ảnh Dạ Xoa nhất tộc của hắn lập tức đi vào trong đại quân phô thiên cái địa cách đó không xa. Đi vào trong đại quân Minh LInh đông nghịt.

Đêm tối, quần sơn, trên một ngọn núi cô độc.

Một đạo thân ảnh màu tím vàng xuất hiện trên đỉnh núi này, trong hai con mắt có khí tức huyết sát âm hàn tuôn ra, khiến cho linh hồn người ta tự dưng rung động.

Người có thân ảnh màu tím vàng này có khuôn mặt cương nghị, đây chính là bộ dáng của Lục Thiếu Du. Trong tay nam tử giờ phút này đang nắm một nam tử Nhất Nguyên Hóa Hồng của Phệ Hồn nhất tộc đang bị cấm chế.
Khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, khí tức huyết sát âm hàn tràn ngập, thì thào nói:

- Tới ngươi.

Nói xong, đạo thân ảnh Lục Thiếu Du này đột nhiên hóa thành lưu quang chói mắt, khí tức huyết sát âm hàn lan tràn ra.

Sưu...

Trong nháy mắt, lưu quang âm hàn trực tiếp tiến vào trong mi tâm của nam tử Nhất Nguyên Hóa Hồng Phệ Hồn nhất tộc kia.

Ánh mắt của nam tử Phệ Hồn nhất tộc này tràn ngập vẻ kinh hãi, thế nhưng lúc này toàn thân bị cấm chế, không thể nào giãy dụa được một chút nào, chỉ có trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, đồng tử co rút lại, càng ngày càng kinh hãi.

Sưu Sưu.

Một lát sau, không ít thân ảnh bay vọt tới, không ít thanh niên nam nữ của Minh Linh chủng tộc có bộ dáng kỳ lạ, dữ tợn xuất hiện trên đỉnh núi cô độc này. Người yếu nhất cũng có khí tức tới Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, đại bộ phận đều là Nhất Nguyên Hóa Hồng, mạnh nhất lại là ba người Nhị Nguyên Hóa Hồng.

- U Tư, ngươi sao rồi? Ngươi chạy tới đây làm gì vậy?

Một nữ tử Phệ Hồn nhất tộc có tu vi Nhị Nguyên Hóa Hồng nói với nam tử dữ tợn đnag khoanh chân ngồi trên ngọn núi này, đồng thời ánh mắt đánh giá chung quanh.

- Ta có cảm giác dường như muốn đột phá, cho nên mới tới đây lĩnh ngộ một chút. Ai ngờ cơ hội chợt lóe lên thì lại không có cách nào đột phá.

Nam tử Phệ Hồn nhất tộc đang khoanh chân ngồi lập tức đứng dậy, nhìn ba người có tu vi Nhị Nguyên Hóa Hồng hành lễ, nói:

- Bái kiến ba vị thống soái.

- Thì ra là cảm giác sắp đột phá sao? Xem ra ngày ngươi đột phá Nhị Nguyên Hóa Hồng cũng không xa. Ngày mai đại lục sẽ mở ra, người Thương Khung minh còn chưa thấy bóng dáng. Tất cả đều cực kỳ quỷ dị, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.

Nữ tử Phệ Hồn nhất tộc nói với người này, thanh âm hàn sắc bén khiến cho người ta có cảm giác tóc gáy dựng đứng.

- Biết rồi thống soái.

Nam tử này gật đầu cung kính đáp.

- Sưu Sưu.

Từng đạo thân ảnh rời khỏi ngọn núi rồi biến mất.

Quần sơn liên miên không ngớt, một mảnh tiêu điều. Trong một sơn cốc lúc này lại có một cỗ khí tức âm hàn nóng bỏng chấn động rồi lan tràn, nhưng lại khiến cho người ta khó có thể dò xét.

Trên vách núi đá dựng đứng của sơn cốc có một đạo thân ảnh mặc áo lam khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm chặt, thế nhưng quanh thân lại có một cỗ khí tức âm hàn và nóng bỏng nhàn nhạt cùng tồn tại. Trong lúc mơ hồ khuếch tán, khiến cho không gian nổi lên rung động, chấn động...

- Kỳ lạ, vì sao không thấy người Thương Khung minh tới đây?

- Thống soái đã đi dò xét khắp nơi, đều không nhìn thấy người Thương Khung minh.

- Chuyện này thật là quái dị, chẳng lẽ người Thương Khung minh không có ý định tranh đoạt Hồng Hoang lệnh sao?

Thời gian hai ngày dần dần trôi qua, trong đại quân Minh Linh thi thoảng lại có người thấp giọng nghị luận. Trên đường đi cũng không thấy bất luận một kẻ nào trong Thương Khung minh, chuyện này khiến cho tất cả đại quân Minh Linh chờ tranh đoạt đại lục số một đều nghi hoặc không thôi. Trong mấy ngày này, không ngờ lại hoàn toàn không thấy được người Thương Khung minh.