Lâm Mộc Báo Thù

9,615 chữ
110 lượt xem
Nhìn thấy tình huống này, đám người nhà họ Tôn đều vô cùng căng thẳng. Rầm Rầm! m thanh đinh tai nhức óc không ngừng truyền tới, mỗi lần vang lên tiếng ầm ầm thì cánh cửa lớn lại lõm sâu thêm. Sau khoảng chục lần bị đập liên tiếp, cánh cửa đã méo mó biến dạng hoàn toàn. “Cánh cửa...hình như cánh cửa không ngăn được bước chân của kẻ bắt cóc nữa rồi, làm sao được?” Đám người nhà họ Tôn đều như chim sợ cành cong. Tôn Viên Ba gần như bất lực, chỉ đành nhanh chóng gọi điện cho ông cụ Tôn. “Ba ơi, thằng nhóc kia đang đập phá cửa lớn của căn phòng an toàn, ba liên lạc được với Vũ đạo trưởng và Lão Từ chưa, ba mau nghĩ cách đi, nếu không nhà họ Tôn gặp nguy đấy!” Điện thoại vừa được kết nối, Tôn Viên Ba đã cuống cuồng cầu cứu. Tôn Viên Ba vừa dứt lời, tiếng động rền vang lại truyền tới, cánh cửa lớn đổ cái rầm xuống đất. Một người đàn ông trẻ đứng trước cửa, trên vai anh còn vác theo xác của Tôn Thượng Minh. “Ba..cậu ta tới rồi.” Tôn Viên Ba nuốt nước miếng rồi báo cáo cho người trong điện thoại. “Lâm ...Lâm Mộc” Tôn Trình đứng trong đám đông vừa trông thấy Lâm Mộc đã sợ bay màu. Có nằm mơ anh ta cũng chẳng ngờ được tên bắt cóc chính là Lâm Mộc, chính là thằng nhóc mà anh cả của anh ta vẫn luôn coi thường. Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. “Chào các thành viên của nhà họ Tôn, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc đến từ Kim Châu!” Lâm Mộc vừa nói vừa thong thả bước vào căn phòng an toàn. Tuy địch ít ta đông, nhưng Lâm Mộc chỉ cần bước thêm một bước, đám người nhà họ Tôn lại liên tiếp lùi về sau. Nói đùa, đến cánh cửa kiên cố như thành đồng còn bị Lâm Mộc đánh sập, sao bọn họ có thể không kiêng dè anh? Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu nắm đấm kia giáng lên người mình. Lâm Mộc bước vào phòng rồi dừng bước. “Đây là xác đại thiếu gia của nhà họ Tôn chúng mày, giờ tao trả lại cho chúng mày.” Lâm Mộc giơ tay quăng thi thể Tôn Thượng Minh trước mặt đám người. “Đại thiếu gia.” Đám người nhà họ Tôn thấy thi thể Tôn Thượng Minh trong tình trạng thảm hại, sợ đến mức giật lùi về sau. Dù sao Tôn Viên Ba cũng là người làm chủ mọi chuyện của nhà họ Tôn lúc này, ông ta vẫn miễn cưỡng đứng yên tại chỗ. Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Lâm Mộc. Ông cụ Tôn đã nói đến giờ vẫn không thể liên lạc với Vũ đạo trưởng và Lão Từ, ông cụ lại xa tận Châu u, Lâm Mộc thì gần ngay trước mắt, ông cụ sao cứu được bọn họ đây?. “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Nhà họ Tôn đã động chạm gì tới mày chưa, sao mày lại đối đầu với bọn tao như thế hả!” Tôn Viên Ba tái mặt. “Nhà họ Tôn hại nhà họ Lâm sụp đổ, cướp luôn bản quyền sáng chế của nhà họ Lâm, đánh gãy chân ba tao, Tôn Thượng Minh còn sai người ám sát tao tới 3 lần, nếu tao không có thực lực mạnh mẽ thì đã chết từ đời thuở nào rồi! Nhà họ Tôn nhất định phải đền món nợ này cho tao!” Lâm Mộc không nói to, nhưng lại tạo ra khí thế áp bức vô cùng lớn. “Nhà họ Tôn có hai thế lực chống lưng lớn mạnh là Lão Từ và Vũ đạo trưởng, khi mày động đến nhà họ Tôn, đã nghĩ tới cái giá phải trả chưa? Cẩn thận cả nhà họ Lâm chúng mày đều bị tiêu diệt đấy!! Tôn Viên Ba nói vẻ hung ác.” Lâm Mộc nghe tới câu cuối cùng, trong mắt bỗng dâng lên sát ý cuồn cuộn. Lời này của Tôn Viên Ba càng khiến anh chắc chắn Lão Trần đã dặn dò chính xác, không thể lưu lại mầm họa! “Trước khi tao tới đây, hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn đã được giải quyết êm xuôi, lẽ nào chúng mày còn chưa hay tình hình?” Lâm Mộc cười lạnh. Tôn Viên Ba và đám người thảng thốt. Giờ bọn họ mới hiểu vì sao không thể liên lạc với hai người kia, quả nhiên do thằng nhóc này giở trò. Đám người nhà họ Tôn càng thêm chấn động trong lòng. Rốt cuộc thằng nhóc này có gốc gác gì mà giải quyết êm xuôi được Lão Từ và Vũ đạo trưởng? Lâm Mộc nói tiếp: “Còn về lời đe dọa diệt cả nhà họ Lâm tao, yên tâm, tao quyết không cho chúng mày cơ hội đó, bởi vì hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết!” Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay lên. Lưu Quang Quyết! Lâm Mộc búng 10 ngón tay, từng tia sáng như sợi tơ phun ra. Đám người nhà họ Tôn nhìn thấy chiêu thức thần thánh này thì kinh hồn bạt vía. “Đừng! Lâm Mộc, chúng ta có thể nói chuyện mà!” “Mày muốn gì nhà họ Tôn đều có thể cho mày! 5 tỷ Nhân dân tệ! Nhà họ Tôn sẵn sàng bỏ ra năm tỷ để dẹp yên chuyện này!” Tôn Viên Ba khẩn thiết nói. “Không đủ.” Lâm Mộc lắc đầu. “Nhà họ Tôn nguyện ý đem tất cả sản nghiệp ở Giang Nam dâng lên cho mày!” Tôn Viên Ba nghiến răng nói. Dù coi trọng tiền bạc tới đâu thì ông ta cũng hiểu, mất mạng rồi thì chẳng còn gì cả. “Vẫn không đủ.” Lâm Mộc tiếp tục lắc đầu. “Vậy..mày muốn gì?” Tôn Viên Ba nhìn Lâm Mộc một cách kiêng dè. “Tao muốn chúng mày phải đền mạng!” Dứt lời, hàng trăm tia sáng như cơn mưa mũi tên phóng về phía đám người nhà họ Tôn. “Đừng!” Đám người nhà họ Tôn nhìn thấy ánh sáng lao về phía mình thì sợ tới mức trợn trừng hai mắt. Dẫu bọn họ có bao nhiêu tiền bạc và quyền thế ở Ninh Đô, khi đứng trước đòn công kích này, tất cả đều vô dụng mà thôi. Vút vút. Những tia sáng như sợi tơ đâm trúng đám người không tu luyện này, bọn họ chẳng mảy may có sức kháng cự, cho nên cơ thể lập tức bị xuyên thủng. Hơn 10 thành viên trong chi chính của nhà họ Tôn lần lượt ngã xuống đất, hơi thở tắt lịm. Tôn Trình nằm trên đất giãy giụa một chốc rồi cũng tắt thở. Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc tiêu diệt nhiều người như vậy. Trái tim anh khẽ run rẩy, nhưng chẳng mấy chốc đã bình lặng. “Không giết bọn chúng, nhà họ Lâm của ta nào có thể sống yên ổn.” Lâm Mộc lẩm bẩm. Có ai ở Ninh Đô không biết nhà họ Tôn hành sự bá đạo độc ác đâu. Nếu Lâm Mộc chỉ giết Tôn Thượng Minh mà không tìm tới tận cửa tiêu diệt nhà họ Tôn, anh sẽ phải ứng phó với đủ loại báo thù của bọn chúng. Nếu bọn chúng đánh không lại anh, kiểu gì cũng sẽ ra tay với người thân của anh. Cho dù chỉ tha mạng cho 1 người, kẻ đó ắt sẽ lẩn trốn và chờ thời trả thù người thân của anh, nhân lúc anh không ở cạnh họ mà báo thù. Anh đâu thể ở bên ba mẹ và em gái mọi lúc mọi nơi để bảo vệ họ. Lòng nhân từ không kiểm soát được binh lính, sự công chính không bảo vệ được của cải. Mềm lòng không làm nên chuyện lớn, lúc nên quyết đoán thì tuyệt không thể nhân từ. Lời dặn dò của Lão Trần không sai. Nếu anh đã khai chiến với nhà họ Tôn, thì chỉ có thể chấm dứt mọi chuyện khi một trong hai bên bị tiêu diệt hoàn toàn. “Alo! Alo!” Chiếc di động của Tôn Viên Ba rơi trên đất vẫn vọng ra giọng nói của ông cụ Tôn. Lâm Mộc bước lên nhặt di động. “Ông cụ Tôn đúng không? Ông không cần gọi nữa, đám người nhà họ Tôn đã bị tôi giết sạch rồi, nhà họ Tôn của ông tuyệt hậu rồi!” Lâm Mộc nói. “Khốn kiếp! Thằng khốn kiếp mày là ai hả?” Điện thoại truyền ra tiếng thét điên cuồng của ông cụ Tôn. Có thể tưởng tượng được, ông cụ Tôn lúc này đã tức giận và đau lòng đến phát điên. “Muốn biết tôi là ai ư? Có bản lĩnh thì ông về đây mà điều tra lai lịch của tôi.” Lâm Mộc nói xong, dứt khoát cúp điện thoại rồi vứt xuống đất..