Lâm Mộc Báo Thù

8,892 chữ
417 lượt xem
Giây tiếp theo. Anh ta trông thấy Lâm Mộc kéo cửa xe, lao thẳng về phía anh ta. “Sao có thể như vậy, sao anh ta có thể bình yên vô sự?” Tên sát thủ kinh hãi. Anh ta đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ bắn tỉa, nhưng chưa một lần thất bại. Anh ta quá ư là tự tin vào năng lực của mình! Nhìn thấy Lâm Mộc đang lao về phía tòa nhà này, tên sát thủ không hề có ý định chạy trốn, hắn nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục, lắp ống giảm thanh, dựa vào cột tường bên cạnh làm công sự che chắn, ánh mắt rơi vào cánh cửa tầng thượng. Là một sát thủ dày dạn kinh nghiệm, anh ta hiểu rõ, một khi đã nã súng vào mục tiêu, dẫu thành công hay thất bại, cũng phải lập tức rút lui. Nhưng lần này anh ta không tuân theo nguyên tắc đó. “Hôm nay tao phải mang xác mày về để hoàn thành nhiệm vụ, tao tuyệt không cho phép sự nghiệp của tao lưu lại bất cứ vết nhơ nào!” Tên sát thủ tập trung cao độ. Chỉ cần Lâm Mộc xuất hiện ở cửa, anh ta sẽ bắn loạn lên để lấy mạng anh. Chỉ một nhoáng Lâm Mộc đã xuất hiện ở cửa tầng thượng. Tên sát thủ không chút chần chừ do dự, nhanh chóng nổ súng về phía Lâm Mộc. Bằng bằng bằng! Khẩu súng lục giảm thanh phát ra âm thanh giòn như gỗ. 6 viên đạn được nhất loạt phóng ra trong tích tắc! Lâm Mộc lưu chuyện nội lực rồi giơ tay lên, một luồng khí tức mạnh mẽ bao lấy sáu viên đạn rồi tạo thành một khối lơ lửng trước người Lâm Mộc. “Cái gì?” Tên sát thủ mặt xám như tro, trợn trừng hai mắt vì không tin vào những gì đang xảy ra. Năng lực gì thế này? Tên nhóc trước mặt anh ta là người hay quỷ? Giây phút này anh ta chợt hiểu ra, tại sao đám sát thủ bắn tỉa lại không thể lấy mạng Lâm Mộc sau hai lần ám sát. Lâm Mộc giơ một ngón tay lên, kẹp một viên đạn đang lơ lửng trước mặt mình, sau đó đi về phía tên sát thủ. “Không xong rồi! Chạy!” Lúc này, tên sát thủ nào còn ý chí phản kháng. Đến súng đạn còn chẳng làm gì được Lâm Mộc, anh ta nào có tự tin mà đối phó với Lâm Mộc đây? Thấy hắn chuẩn bị chạy trốn, Lâm Mộc lập tức búng ngón tay. Viên đạn trong tay anh bắn vào tên sát thủ với tốc độ đáng kinh ngạc. “Phập” Viên đạn găm vào đùi tên sát thủ khiến anh ta ngã nhào ra đất. Lâm Mộc lao nhanh tới trước mặt tên sát thủ rồi nhấc anh ta lên. “Mày...mày là người hay ma quỷ?” Tên sát thủ kinh hãi nhìn Lâm Mộc. “Đối với kẻ thù của tao, tao đích thực là quỷ, ma quỷ!” “Nói, có phải nhà họ Tôn sai mày tới không?” Ánh mắt Lâm Mộc âm u lạnh lẽo. “Nếu mày đã biết thì còn hỏi làm gì?” Mặt tên sát thủ tái nhợt. “Lần trước đánh úp tao cũng là mày đúng không? Nói, cụ thể là người nào ở nhà họ Tôn sai mày giết tao?” Lâm Mộc chất vấn. "Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất" “Đại thiếu gia của nhà họ Tôn – Tôn Thượng Minh!” Tên sát thủ nghiến răng, cuối cùng cũng khai ra. “Được! Mày có thể chết rồi!” Lâm Mộc vung tay nện mạnh vào đầu tên sát thủ. Trước khi xuống tay, Lâm Mộc có hơi do dự. Nhưng anh hiểu, muốn thành sự thì tất phải có lúc tàn nhẫn, không được để ‘sự nhân nhượng của đàn bà’ làm hỏng chuyện. Thả anh ta đi, anh ta sẽ lập tức báo lại với nhà họ Tôn năng lực mà Lâm Mộc đã triển khai ban nãy, để nhà họ Tôn phòng bị trước. Huống chi Lâm Mộc bị ám sát tới 3 lần, trong lòng đã phải kìm nén lửa giận từ lâu! “Tôn Thượng Minh!” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn vào không trung, miệng lẩm nhẩm cái tên này, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Lần ám sát này cũng như trước đó, điều khác biệt là Lâm Mộc đã đạt tới Linh Ý Cảnh, có thể hoàn toàn phản kích đối phương! Dạo trước gió yên sóng lặng lâu như vậy, chẳng ngờ vừa đãi tiệc xong vài ngày thì sát thủ lại đến. Điều khiến Lâm Mộc tức giận nhất chính là, tên sát thủ ra tay ngay gần nhà của anh. Chẳng phải người thân của anh cũng bị nguy hiểm rình rập sao? Nếu bọn chúng ra tay với ba mẹ và em của anh, 3 người họ nào có bản lĩnh như anh mà chống đỡ. Lâm Mộc tuyệt không thể dung thứ cho điều này! “Tôn Thượng Minh đúng không? Nếu mày đã ra tay độc ác như vậy thì cũng đừng trách tao vô tình!” Lâm Mộc vốn dĩ muốn vạch kế hoạch từ từ đối phó với nhà họ Tôn. Lâm Mộc lập tức lấy di động gọi điện cho Bằng Gia. 20 phút sau, Bằng Gia thở hổn hển chạy lên tầng thượng. “Đại ca...chuyện gì thế này?” Bằng Gia nhìn tên sát thủ và khẩu súng trên đất mà giật thót! “Sát thủ do nhà họ Tôn phái tới, muốn đánh úp tôi, nhưng bị tôi giết rồi!” Lâm Mộc nói. “Nhà họ Tôn!” Bằng Gia kinh ngạc. “Bằng Gia, ông có biết Tôn Thượng Minh của nhà họ Tôn không?” Lâm Mộc hỏi. “Nghe qua, nhưng không hiểu nhiều, đại ca, anh có thể hỏi nhà họ Trần, chắc chắn họ biết nhiều hơn tôi.” Bằng Gia nói. “Được, Bằng Gia, chỗ này giao cho ông! Còn khẩu súng lục và súng bắn tỉa trên đất thì ông cứ cất đi, có lẽ sau này ông cần dùng tới nó đấy.” Lâm Mộc nói. “Được! Được!” Bằng Gia liếc thấy cây súng bắn tỉa ở đằng xa, hai mắt như phát sáng! Đây là vũ khí nhiệt đấy, dựa vào năng lực của ông ta sao có được thứ này! Đối với Bằng Gia, Lâm Mộc giết tên sát thủ này đồng nghĩa với việc ông ta được trang bị thêm hai món vũ khí. Lâm Mộc lại gọi cho Trần Uyển Nhi. Nhà họ Trần. “Không ngờ tên nhóc này lại gọi tới!” Trần Uyển Nhi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, mặt lộ vẻ vui mừng. Không lẽ anh ấy muốn hẹn mình ra ngoài? Uống rượu ở quán bar chăng? Hay là xem phim nhỉ? Trần Uyển Nhi nhận điện thoại với vẻ mong chờ. “Alo.” “Trần Uyển Nhi, tôi hỏi cô chuyện này, cô hiểu bao nhiêu về nhà họ Tôn? Cô có biết lai lịch Tôn Thượng Minh không?” Điện thoại truyền ra giọng nói của Lâm Mộc. “Tôn Thượng Minh? Anh ta là anh trai của Tôn Trình, cũng là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, theo tôi biết, mấy năm nay nhà họ Tôn giao hầu hết việc kinh doanh cho Tôn Thượng Minh quản lý.” Trần Uyển Nhi đáp. “Được, tôi biết rồi.” Lâm Mộc nói. “Lâm Mộc, sao bỗng nhiên anh lại hỏi cái này?” Trần Uyển Nhi tò mò. “Tôi chuẩn bị ra tay với nhà họ Tôn, nhất là Tôn Thượng Minh.” Lâm Mộc nói. “A!” Trần Uyển Nhi nghe xong lời này thì sợ chết khiếp. “Lâm Mộc, anh ra tay như thế nào?” Trần Uyển Nhi cuống quýt hỏi đồn. “Trả thù nhà họ Tôn, giết Tôn Thượng Minh!” Điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lâm Mộc. “Lâm Mộc, anh đừng có kích động, một khi anh ra tay với nhà họ Tôn thì coi như đã bước chân vào con đường không thể quay đầu, lỡ như gặp bất trắc gì thì ắt bị thịt nát xương tan!” Trần Uyển Nhi khẩn thiết nói. “Trần Uyển Nhi, dù tôi tan xương nát thịt cũng đâu ảnh hưởng gì tới cô, cô cuống lên làm gì? Lẽ nào cô quan tâm tới tôi à?” Lâm Mộc cười nói. “Giờ là lúc nào rồi anh còn huyên thuyên, anh nghe lời khuyên của tôi đi, đừng kích động, dù muốn báo thù nhà họ Tôn cũng phải từ từ từng bước.” Trần Uyển Nhi khuyên lơn..