Lâm Mộc Báo Thù

9,237 chữ
716 lượt xem
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy ra. Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn thấy chị họ anh là Thẩm Tư Tư và bạn trai Hạo Tử bước vào. "Chú, em họ Lâm Mộc!" Thẩm Tư Tư bước vào với nụ cười trên môi và giọng điệu rất nhiệt tình. “Chị họ, không phải chị không thích ở cùng một chỗ với gia đình tôi sao, không phải muốn giữ khoảng cách với chúng tôi sao? Sao chị lại tới đây?” Lâm Mộc cười ngồi xuống ghế bên cạnh. Thẩm Tư Tư lúng túng cười: "Sao có thể chứ! Chắc là có chút hiểu lầm ở đây rồi! Chúng ta đều là người thân, sao chị có thể chán ghét gia đình em chứ, chị còn muốn thân thiết hơn với nhà em cơ mà." “Đúng đúng đúng, Lâm Mộc, là có hiểu lầm ở đâu đó thôi!” Hạo Tử nói thêm. “Hạo Tử, tên của đại ca tao, sao mày dám gọi thẳng như vậy chứ? Gọi Lâm Gia!” Bằng Gia nghiêm mặt khiển trách. “Vâng vâng vâng, Lâm Gia!” Hạo Tử vội vàng đổi cách gọi. Lâm Mộc dựa vào trên ghế sô pha nhìn Hạo Tử: "Cái tên Lâm Gia tôi không kham nổi. Lúc trước khi nhà tôi vẫn còn làm nông, không phải ngươi muốn tôi gọi anh là anh Hạo sao? Không phải anh nói chúng ta nên đảo ngược thân phận sao?" Ngay khi anh nói ra những lời này, Hạo Tử vô cùng sửng sốt. "Lâm Gia, là lỗi của tôi! Tôi nhận lỗi! Tôi nhận lỗi!" Hạo Tử liên tục xin lỗi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. “Hạo Tử, anh đi ra ngoài đi, tôi sẽ không khiến anh phải khó xử, nhưng tôi cũng sẽ không thể cho anh bộ mặt tốt được.” Lâm Mộc vẫy tay với anh ta. "Lâm Gia, Tư Tư là họ hàng với anh, vậy tôi với anh cũng là người thân rồi, cứ xem như anh không cho tôi mặt mũi, những cũng phải cho Tư Tư chút mặt mũi chứ, sau này không phải còn giúp đỡ nhau sao." Hạo Tử nặn ra một nụ cười. Lâm Mộc không trả lời. Bằng Gia hiểu ra, lập tức nói: "Hạo Tử, Lâm Gia bảo mày ra ngoài, mày không nghe thấy sao?" Trước sự quát tháo của Bằng Gia, Hạo Tử chỉ biết cười nói Vâng rồi bỏ đi. Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Tư: "Chị họ Thẩm Tư Tư, chị cũng ra ngoài đi, tôi nhận chị là chị họ, nhưng cũng không thể giúp được gì nhiều cho chị đâu. Hơn nữa, tôi chính thức từ chức công việc làm tài xế của chị, tiền lương chị cũng không cần phải trả nữa đâu. " Từ khi làm tài xế cho cô ta Lâm Mộc chưa từng nhận được một xu nào. Nếu không phải vì cha mẹ cô ta là thì sao Lâm Mộc có thể chạy tới làm tài xế cho cô ta được chứ. Hơn nữa, với thái độ của Thẩm Tư Tư với nhà họ Lâm, Lâm Mộc cũng không thể cho cô ta lợi ích gì cả. ...! Sau buổi tiệc, Chu Khôn cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Nhà họ Lâm cũng vươn lên trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Kim Châu. Cái Tên ‘Lâm Mộc’ lại càng nổi tiếng hơn ở Kim Châu. Trước đây, khi nhắc đến hai chữ Lâm Mộc ở Kim Châu, cho dù có người nhớ tên cũng chỉ là mấy tên phú nhị đại vô dụng thôi. Nhưng hôm nay, khi nhắc đến cái tên ‘Lâm Mộc’ ở Kim Châu thì sức nặng của nó cũng nặng như Thái Sơn vậy! "Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất" Căn biệt thự vốn là của nhà họ Lâm, sau khi bị Chu Khôn chiếm giữ năm năm, hiện tại đã về lại trong tay nhà họ Lâm. Sau bữa tiệc, nhà họ Lâm cũng chuyển từ khu nhà ổ chuột trở về biệt thự. Trên ban công biệt thự. Lâm Mộc đang đứng nhìn về phía bờ sông xa xa. Mục tiêu ban đầu khi trở về Kim Châu của Lâm Mộc đã đạt được. Chu Khôn đã chết, nhà họ Lâm lấy lại được biệt thự, nhà họ Lâm khôi phục, doanh nghiệp của nhà họ Lâm ở Kim Châu chẳng những được khôi phục, mà quy mô kinh doanh còn lớn hơn nhiều so với tập đoàn Lâm thị trước kia, nhưng sự báo thù của Lâm Mộc vẫn chưa kết thúc. Nhà họ Tôn, người chủ mưu đứng sau Chu Khôn, cả những bằng sáng chế đã bị nhà họ Tôn lấy đi nữa. "Nhà họ Tôn, các người nhất định phải chuẩn bị cho kỹ trước sự trả thù của Lâm Mộc tôi đấy! Thứ mà ba tôi mất đi, tôi sẽ tự tay đoạt lại!" Lâm Mộc nhìn về phía dòng sông xa xa, giọng nói lạnh như băng. "Lâm Mộc." Giọng của cha anh vang lên từ phía sau. “Ba.” Lâm Mộc quay đầu lại, cười nhìn cha mình. “Kế hoạch tiếp theo của con là gì.” Lâm Đại Sơn nhìn Lâm Mộc. “Đã đến lúc tấn công nhà họ Tôn, bọn họ đã lấy cắp bằng sáng chế của ba, hại nhà họ Lâm chúng ta, con muốn hạ bệ nhà họ Tôn, đoạt lại bằng sáng chế vỗn dĩ thuộc về chúng ta!” hai mắt Lâm Mộc sáng ngời, giọng điệu kiên định. . "Mộc Nhi, nhà họ Tôn không dễ đối phó như Chu Khôn, khi ba còn trẻ nhà họ Tôn đã là một gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Nam. Bọn họ không chỉ giàu có, mà còn có thế lực, chứ không phải nhỏ bé như thành phố Kim Châu này đâu. ”Lâm Đại Sơn nói. Đánh bại nhà họ Tôn là điều vô cùng khó khăn! Nước ở tỉnh Giang Nam sâu hơn ở Kim Châu rất nhiều! “Ba không tin tưởng con sao?” Lâm Mộc nở nụ cười. “Đương nhiên không phải, ba chỉ lo lắng cho con, phải đánh bại một kẻ địch mạnh như vậy là chuyện thậm chí ba còn không dám tưởng tượng đến.” Lâm Đại Sơn thở dài. "Ba, những năm nay con ở trên núi, con đã hiểu ra hai điều, nếu muốn thay đổi bản thân thì phải có dũng khí kiên trì, nếu vì kẻ thù mạnh mà mất đi dũng khí, thì con vẫn chỉ là đồ vô tích sự thôi.”Lâm Mộc nói. “Mộc Nhi, nếu con đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì con cứ làm đi, ba không có nhiều khả năng, nhưng chỉ cần con cần, cha nhất định sẽ giúp con.” Lâm Đại Sơn vỗ vỗ vai Lâm Mộc. “Vâng!” Lâm Mộc cười gật đầu. Dù có làm gì đi chăng nữa thì khi có được sự cổ vũ của gia đình cũng là một điều hạnh phúc! “Ba, chân ba vẫn chưa khỏi, con cũng nên giúp ba trị liệu, ba ngồi lên ghế đi.” Lâm Mộc chỉ vào ghế tựa bên cạnh nói. "Con có thể giúp ba sao? Con cũng làm gì có y thuật." Lâm Đại Sơn kinh ngạc. "Dùng nội lực giúp ba trị liệu, sau đó sẽ thu thập một ít xương cốt chắc khỏe như nhung hươu, dùng dược liệu quý để bổ sung dưỡng chất cho cơ thể. Bằng cách này, cho dù không thể khôi phục lại như trước, nhưng vẫn có thể vận động bình thường, nhưng cũng không thể vận động cường độ cao được. ”Lâm Mộc nói. "Chỉ cần có thể cử động bình thường là ba đã rất hài lòng rồi." Lâm Đại Sơn nói xong liền nằm xuống ghế tựa bên cạnh. Lâm Mộc vén ống quần của ông lên, sau đó phát huy nội lực. Nội lực tuôn ra từ lòng bàn tay, nuôi dưỡng những khung xương đã bị gãy ở chân và chữa trị chúng. Hai giờ sau. "Cũng được kha khá rồi." Lâm Mộc mồ hôi nhễ nhại dừng tay lại: "Ba, ba đứng dậy thử xem." "Được." Trên mặt Lâm Đại Sơn lộ ra vẻ mong chờ, cố gắng không chống gậy, chậm rãi đứng lên, sau đó bước lên phía trước. "Được rồi! Lâm Mộc, ba có thể đi được rồi!" Lâm Đại Sơn tiến lên vài bước, vui mừng khôn xiết. Tuy rằng vẫn có chút không thoải mái khi đi lại, nhưng ít nhất ông đã có thể đi được rồi! “Ba, sau đó ba đi mua mấy loại thuốc con vừa nói rồi cứ dùng một thời gian, sẽ có hiệu quả tốt hơn.” Lâm Mộc nói. "Được! Được!" Lâm Đại Sơn cười đáp. "Đúng rồi, ba, hai ngày nữa con sẽ rời đi Kim Châu trở về gặp sư phụ. Tập đoàn Thiên Mộc giao hết cho ba, có việc gì khẩn cấp cứ gọi điện thoại cho con." Lâm Mộc nói. “Được rồi, đừng lo lắng.” Lâm Đại Sơn nhếch miệng cười nói.