Lâm Mộc Báo Thù

9,364 chữ
455 lượt xem
“Đúng rồi ba, đã năm năm rồi, sau khi nhà họ Tôn lấy được bằng sáng chế này, nó đã được chế tạo thành sản phẩm và bán đại trà rồi sao?” Lâm Mộc hỏi. Theo như Lâm Mộc nghĩ, nếu có một sản phẩm có thể cải thiện hiệu quả của tỷ lệ sử dụng năng lượng xăng dầu lên 30% hoặc 40%, một khi một sản phẩm như vậy được ra mắt, chắc chắn sẽ gây chấn động cả nước, và thậm chí cả thế giới, đúng không? Dù sao Lâm Mộc cũng ở trong núi năm năm qua, nên anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì cả. "Không, đây cũng là điểm ba đang băn khoản. Theo suy đoán của ba, với nguồn tài chính của nhà họ Tôn, bằng sáng chế lẽ ra phải được cải tiến hơn nữa và trưng bày công khai, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có thông tin nào được đưa ra cả", Lâm Đại Sơn nói. Ngay cả khi nó chưa được chế tạo thành sản phẩm để bán, chỉ cần một mẫu thô được làm ra và trưng bày trước công chúng thì cũng đủ để nhà họ Tôn có được danh vọng và tài sản rồi. Hay bởi vì nhà họ Tôn đã được cấp bằng sáng chế từ năm năm trước nên không cần phải giấu kín thông tin này sao? Lâm Mộc cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. “Ba, từ lúc nhà họ Tôn lấy được bằng sáng chế đến nay đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Mộc càng ngày càng thấy khó hiểu. “Ba cũng không biết.” Lâm Đại Sơn lắc đầu. Cốc cốc cốc. Có tiếng gõ cửa. “Vào đi.” Lâm Mộc lên tiếng. Cửa bị đẩy ra, Bằng Gia đưa Chu Khôn và Hàn Mộng Lan vào trong. “Đại ca, tôi dẫn người tới rồi.” Bằng Gia báo cáo. Lâm Mộc gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Khôn. "Chu Khôn, hẳn là anh cũng không tưởng tượng được tên thiếu gia vô dụng như tôi lại là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc đúng không? Ở đây tôi cũng nói thẳng cho anh biết, là tôi hạ lệnh cho Tập đoàn Thiên Mộc đối phó với tập đoàn Chu thị của anh đấy." Giọng điệu của Lâm Mộc lạnh lùng: "Trong khoảng thời gian này, lẽ ra anh phải từng bước cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng mới đúng chứ nhỉ?" "Lâm Mộc, tại sao! Sao mày có thể làm như vậy, tao không phục!" hai mắt Chu Khôn đỏ ngầu. Trong mắt anh ta, Lâm Mộc kém cỏi hơn anh ta rất nhiều, anh ta vẫn không thể ngờ được dựa vào đâu mà Lâm Mộc có thể làm được như hôm nay chứ! Lâm Đại Sơn đột nhiên đứng lên: "Chu Khôn, mày còn có mặt mũi gào lên tra hỏi ở đây sao? Mày có xứng đáng với sự tín nhiệm và dạy dỗ của tao không?!" Chu Khôn giễu cợt: "Tín nhiệm, dạy dỗ sao? Vậy thì sao, tôi cũng không phải con ruột của ông, dù sao tài sản của ông cũng giao cho thằng con trai vô dụng của ông mà thôi!" "Đồ khốn nạn! Không có tao thì mày chỉ mãi là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi! Những thứ tao cho mày còn chưa đủ sao?" Nói xong, Lâm Đại Sơn cầm gậy xông lên đánh Chu Khôn. Người của Bằng Gia giữ chặt Chu Khôn, không cho anh ta chống cự. Sau mấy gậy liên tiếp, Lâm Đại Sơn cũng ngừng lại, ngọn lửa mà ông kìm nén trong lòng cũng coi như không còn. "Chu Khôn, tôi hỏi anh, lần trước rõ ràng anh đã bị tôi đánh cho tàn phế, nhưng sao anh có thể đứng lên lại được? Còn có hai lần tôi bị ám sát, chuyện này có liên quan đến anh không?" Lâm Mộc lạnh lùng hỏi. "Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất" “Tại sao tao phải nói cho mày chứ!” Chu Khôn chế nhạo. Lâm Mộc nheo mắt lại: "Không nói cũng không sao." "Bằng Tử, kéo anh ta ra ngoài, khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này!" “Mày dám, tao có nhà họ Tôn sau lưng đấy!” Chu Khôn lại hét to. “Cho dù có Thiên vương sau lưng thì cũng vô dụng thôi, kéo đi!” giọng Lâm Mộc như một hồi chuông. “Đại ca, tôi làm ngay!” Bằng Gia xua tay chỉ thị đàn em kéo Chu Khôn ra ngoài. Chu Khôn thấy Lâm Mộc thật sự muốn giết mình, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. “Chờ một chút, tôi...tôi nói! Hãy để cho tôi sống!” Chu Khôn kinh sợ kêu lên. Khi bị cái chết đe dọa thì sao anh ta có thể không sợ chứ? “Xin lỗi, tôi không có hứng thú nữa.” Lâm Mộc thản nhiên đáp. Chu Khôn trực tiếp bị người của Bằng Gia lôi ra khỏi phòng. "Đừng! ! !" Khi Chu Khôn bị lôi ra ngoài, có thể nghe rõ tiếng gào thét của hắn. Sau khi Chu Khôn bị lôi đi, Hàn Mộng Lan vẫn ở trong phòng. "Đại ca, phải làm sao với người phụ nữ này? Có xử lý như tên kia không?" Bằng Gia hỏi. "Lâm Mộc, hãy cho em một cơ hội! Em...!Em nguyện ý trở lại với anh! Làm trâu bò, tùy anh làm gì cũng được!" Hàn Mộng Lan nằm trên mặt đất chua xót cầu xin. Giờ phút này, thậm chí cô ta đã bắt đầu hối hận vì đã phản bội Lâm Mộc rồi đi theo Chu Khôn. Lâm Mộc của ngày hôm nay đã đứng trên đỉnh của giới kinh doanh Kim Châu rồi, không biết còn mạnh hơn Chu Khôn bao nhiêu nữa. “Đưa cô ta đi đi.” Lâm Mộc xua tay. Lâm Mộc không có ý định giết cô ta, không phải Lâm Mộc thương hại cô ta, hay là Lâm Mộc vẫn còn tình cảm với cô ta, mà là Lâm Mộc hoàn toàn không quan tâm đến cô ta. Bằng Gia lập tức hạ lệnh cho đàn em ném Hàn Mộng Lan ra ngoài. “Con trai, con vừa nói là con bị ám sát hai lần sao?” Lâm Đại Sơn kinh ngạc hỏi. “Ừm, có lẽ là do nhà họ Tôn làm.” Lâm Mộc gật đầu. Sau đó Lâm Mộc cười nói: "Ba, ba không cần lo lắng đâu, con xử lý được!" "Mộc nhi, đừng kiêu ngạo kiểu này, cho dù con lập được thành tích ấn tượng như vậy ở Kim Châu, nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là gia tộc đứng đầu Giang Nam, trải qua chuyện vừa rồi ba đã có thể nhận ra rằng nhà họ Tôn làm việc luôn bất chấp tất cả. ” vẻ mặt Lâm Đại Sơn rất nghiêm túc. Ông có nỗi sợ này cũng không phải không có lý, đương nhiên là ông sợ con trai của mình sẽ bị nhà họ Tôn ám sát. Bằng Gia vội vàng nói: "Chủ tịch Sở, ông không cần lo lắng, cậu ấy là Thiên sư, người bình thường không thể làm gì được cậu ấy đâu." "Thiên sư? Là sao?" Lâm Đại Sơn không hiểu chuyện gì. "Ba nhìn nhé!" Lâm Mộc vung tay lên, dùng nội lực. Chỉ nhìn thấy một đám sương trắng ngưng tụ trong tay Lâm Mộc. Ngay lập tức, Lâm Mộc vung tay lên, ném đi. Bùm! Sau đó một chậu cây trong phòng bật tung lên. Lâm Mộc lại vung tay lên, từng đợt sóng tạo thành kết giới, chặn lại tất cả mảnh vụn trong chậu cây. "Cái này ...!cái này ..." Lâm Đại Sơn ngẩn người. Phương pháp này không khác gì các vị thần trong các bộ phim truyền hình thần thoại! Ông sẽ không bao giờ tin được nếu không được tận mắt chứng kiến. Lâm Mộc nói: "Bằng Tử nói chính xác, nhưng bây giờ tôi không còn là Thiên sư nữa, mà là Đạo sư." Tu sĩ Linh Ý Cảnh, người được tôn sùng như một vị đạo sư trong thế tục. "Ồ? Nếu vậy có nghĩa là thực lực của đại ca đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi sao?" Bằng Tử kinh ngạc nói. Lâm Mộc gật đầu rồi nhìn Lâm Đại Sơn. “Ba, võ công, tu vi không phải chỉ có trong truyền thuyết, nó vẫn luôn tồn tại trên đời này, nhưng hiện tại đã suy tàn nên không được nhiều người biết đến, nên ai cũng cho là truyền thuyết.” Lâm Mộc giải thích. Lâm Mộc nói tiếp: "Con biến mất năm năm qua, là do con đã được một người mạnh mẽ thu nhận, người đó dạy con luyện công, lần này con trở lại có thể gánh vác được tập đoàn Thiên Mộc cũng chính là nhờ vào năng lực này của con. " “Thì ra là như vậy.” Lâm Đại Sơn chợt nhận ra. Cuối cùng Lâm Đại Sơn cũng hiểu được Lâm Mộc dựa vào gì để khiến Bằng gia phải đầu hàng, hội trưởng Lưu và ông cụ Trần đều ra tay giúp đỡ..