Lâm Mộc Báo Thù

8,990 chữ
848 lượt xem
Lâm Mộc liếc cô ta một cái: “Yên tâm, cô không chết được đâu. Cô bị thương là vì miệng lưỡi chua ngoa, ai bảo cô nhảy ra khiêu khích người khác? Các người kiêu căng hợm hĩnh quen rồi, bình thường khiêu khích tôi thì tôi chẳng thèm đếm xỉa tới, cô như này là tự chuốc khổ vào thân!” Khi ấy cô ta nhảy ra khiêu khích nên mới bị đánh đầu tiên. “Lâm Mộc, người lúc trước là ai thế?” Trần Uyển Nhi nhịn không được hỏi. Lâm Mộc nói: “Là Tu hành Giả giống tôi, có vẻ như trên núi này có một môn phái tu hành, tôi đoán chỗ chúng ta giao đấu ban nãy cách khá xa môn phái của họ, có lẽ anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ tuần tra vùng núi, nếu khi ấy ở gần môn phái, e là chúng ta không thể tháo chạy.” “Thật không ngờ trên núi tuyết lại có một đám người như vậy.” Trần Uyển Nhi kinh ngạc tặc lưỡi. “Đúng rồi Trần Uyển Nhi, vết thương ở mắt cá chân cô sao rồi? Để tôi kiểm tra.” Lâm Mộc vừa nói vừa đến bên cạnh cô nàng, tháo dày của cô nàng ra. “Xựt.” Trần Uyển Nhi đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh. Lâm Mộc kiểm tra kỹ càng, mắt cá chân sưng đỏ nghiêm trọng. “Tôi vận công để dịu bớt cơn đau và vết thương của cô nhé.” Lâm Mộc nói rồi nhẹ nhàng túm lấy chân Trần Uyển Nhi, sau đó lưu chuyển nội lực để nội lực rót vào mắt cá chân của cô nàng. “Có hiệu quả không?” Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi. “Ừm.” Trần Uyển Nhi khẽ gật đầu, cô nàng cảm nhận được cảm giác mát lạnh nơi mắt cá chân, cơn đau cũng dịu đi không ít. “Lâm Mộc, người tôi cũng đau lắm, anh...anh có thể giúp tôi không.” Khương Nghi Nghi nói giọng nũng nịu. “Nhịn đau đi vậy, vết thương trên người cùng lắm cũng chỉ khiến cô chịu khổ chút thôi, không nguy hiểm tới tính mạng.” Lâm Mộc chẳng buồn ngoái đầu nói. Khương Nghi Nghi ngưỡng mộ nói: “Uyển Nhi, cậu phúc dày thật đó, cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao cậu chọn anh ấy làm bạn trai. Vì anh ấy quá lợi hại, cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn đúng không? Qua lần này tớ mới biết, người đàn ông như này tốt hơn loại thiếu gia nhà giàu nhiều.” “Nghi Nghi, anh ấy không phải bạn trai tớ thật mà.” Trần Uyển Nhi giải thích. “Thật sao?” Hai mắt Khương Nghi Nghi lấp lánh. “Đương nhiên thật nha.” Trần Uyển Nhi nghiêm túc nói. “Nếu hai người không phải một đôi, tớ...tớ có thể theo đuổi anh ấy không? Uyển Nhi, cậu sẽ không giận tớ chứ?” Khương Nghi Nghi càng nói càng kích động. “Đương nhiên! Tớ không thèm thích anh ấy!” Trần Uyển Nhi trả lời dứt khoát. Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Trần Uyển Nhi lại vô cớ dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, khó chịu như bị người khác cướp mất thứ gì đó của mình vậy. “Cô nghĩ cái gì thế, cô có bạn trai rồi.” Lâm Mộc quay đầu liếc cô ta một cái. “Đừng nhắc tới tên khốn kiếp đó! Sau này tôi và anh ta không còn quan hệ gì hết!” Khương Nghi Nghi phát hờn nói. “Cho dù cô chia tay với anh ta, cũng đừng có ý đồ gì với tôi, tôi không thích kiểu phụ nữ như cô, huống chi lịch sử tình trường của cô phong phú như vậy.” Lâm Mộc nói. “A...” Khương Nghi Nghi nghe xong lời này thì nghẹn họng. Trần Uyển Nhi nghe được cũng ngẩn người. Lâm Mộc không thích con gái có lịch sử tìnht trường phong phú ư? Trước đây cô hẹn hò với Tôn Trình, Lâm Mộc cũng biết nội tình, tức là Lâm Mộc sẽ không có hứng thú với cô à? Trần Uyển Nhi chợt phát hiện ra, suy nghĩ trong lòng mình hơi kỳ quái, cô nàng than thầm: Trần Uyển Nhi, ngươi nghĩ linh tinh cái gì vậy hả? Tại sao muốn anh ấy thích ngươi chứ? “Có lẽ bọn họ phải mất một khoảng thời gian mới xuống núi được, ngủ đi.” Lâm Mộc nói rồi dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi. Đến trưa ngày hôm sau, Thôi Tuyết Đình, Tống Cát và Lương Tiểu Binh mới đến nơi này. Tống Cát và Lương Tiểu Binh mỗi người điều khiển một xe phóng nhanh trở về. Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ngồi trên xe Tống Cát. Trải qua chuyện lần này, mối quan hệ của mọi người trở bên lúng túng. Chuyện phát sinh lúc trước coi như khảo nghiệm quan hệ bạn bè của bọn họ, nhưng người bình thường sao vượt qua nổi khảo nghiệm đáng sợ như vậy? “Lâm Mộc, anh lấy đâu ra bản lĩnh đó?” Tống Cát nhịn không được hỏi. Ban đầu biết Lâm Mộc chẳng có chống lưng gì, chỉ là một tên thiếu gia sa sút của thành phố nhỏ, quả thực anh ta cực kỳ xem thường Lâm Mộc, thậm chí trong lòng còn khó chịu vì đồ bỏ đi như Lâm Mộc lại có thể ở bên Trần Uyển Nhi. Nhưng sau chuyện lần này, Tống Cát chẳng mảy may dám coi thường Lâm Mộc. Dù sao đến người có bản lĩnh như thần tiên, Lâm Mộc còn có thể đánh bại. Giờ đây trong lòng Tống Cát có vài phần e sợ Lâm Mộc. “Không thể tiết lộ.” Lâm Mộc bình thản đáp. “Lần này thật hù dọa người ta quá mà, đợi khi trở về, tôi nhất định sẽ nói lại với ba tôi, thời đại nào rồi còn tồn tại Tuyết Sơn Phái, dù võ công của họ lợi hại đi chăng nữa, lẽ nào lại muốn lật đổ đất trời? Còn dám thành lập thế giới riêng của mình trên núi chắc?” Tống Cát căm phẫn nói. “Tôi khuyên anh đừng có làm bừa, bọn họ có thể tồn tại trên núi tới tận bây giờ, đương nhiên có cách gì đó rồi.” Lâm Mộc nói. “Sợ cái mốc gì.” Tống Cát nói. Hai chiếc xe nhanh chóng chạy về tới thị trấn. Trần Uyển Nhi và Khương Nghi Nghi đều được đưa tới nơi điều trị vết thương. Thương tích của hai người không quá nghiêm trọng, có thể điều trị tại khoa ngoại trú của bệnh viện thị trấn. Hai cô gái chữa trị vết thương xong thì trời đã sẩm tối, sau đó, bọn họ trở về khách sạn của thị trấn, nơi họ gặp nhau trước khi khởi hành. Chiếc Panamera của Trần Uyển Nhi đang đậu ở bãi đậu xe của khách sạn thị trấn. Khương Nghi Nghi đương nhiên ầm ĩ đòi chia tay với bạn trai, dẫu anh ta phân trần thế nào cũng vô ích. Ngoài khách sạn, Trần Uyển Nhi tạm biệt đám bạn rồi theo Lâm Mộc về Kim Châu, giờ chân cô nàng bị thương, đương nhiên không thể điều khiển xe. Chuyến đi tới núi tuyết lần này, Trần Uyển Nhi chỉ muốn thám hiểm và thư giãn, Tống Cát cùng Lương Tiểu Binh thì muốn khảo sát hạng mục, nhưng cuối cùng lại trở thành một cuộc hành trình nguy hiểm. Đối với Lâm Mộc, chuyến đi này không hề phí công vô ích, anh đã lĩnh ngộ thành công những điều tâm đắc để đột phá lên Linh Ý Cảnh khi lên núi tuyết. Ngoài ra, Lâm Mộc còn biết thêm, hóa ra trong nước còn một môn phái tên Tuyết Sơn Phái. Hơn nữa, qua lời của người mặc đồ trắng, có thể đoán ra trong nước còn có những môn phái tu luyện khác nữa. Lâm Mộc chợt cảm thấy, hiểu biết của anh về Tu luyện giới thật ít ỏi, thậm chí chẳng hay biết gì. Chắc sư phụ anh biết những điều này nhỉ? Sao khi trước sư phụ không nói với anh? Lâm Mộc chạy xe về Kim Châu, khi xe tiến vào khu trung tâm thành phố thì đã là nửa đêm. Lâm Mộc đưa Trần Uyển Nhi về biệt thự, trong phòng của cô, sau khi giúp cố áp chế độc tố xong, anh vội vàng rời đi. Lâm Mộc không trở về nhà của mình ở khu phố ổ chuột, mà đi thẳng đến căn hộ ở chung cư Cẩm Tú. Thời gian tới, Lâm Mộc quyết tâm tiến lên Linh Ý Cảnh..