Lâm Mộc Báo Thù

3,682 chữ
981 lượt xem
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Uông sư hộc máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất, cả người co quắp lại.   Lần này, Lâm Mộc sẽ không hạ thủ lưu tình với ông ta nữa. Hai mắt Uông sư trợn trắng, nằm trên đất co giật mấy cái rồi tắt thở hoàn toàn.   “A a a!”   Advertisement Chung Nguyệt chứng kiến cảnh tượng này, sợ hãi thét lên.   Mặc dù bình thường cô ta rất kiêu ngạo, hung hăng nhưng cô ta chỉ dám bắt nạt những ai yếu hơn cô ta, chứ chưa từng chứng kiến cảnh tượng giết người máu me này!   Đến Chung Hào cũng bị dọa sợ xanh mặt.   “Lâm Mộc, cậu…Cậu dám ở trong nhà tôi ra tay giết người!” – Chung Hào đột ngột đứng lên.   “Ông cứ bình tĩnh, xử xong Uông sư sẽ đến lượt ông nhanh thôi!” – Lâm Mộc nhìn Chung Hào.   Nội tâm Chung Hào run rẩy, Lâm Mộc sẽ giết luôn ông ta sao?   Chung Hào lập tức nói: “Lâm Mộc, tôi cũng có máu mặt nhất định trong thương giới, hơn nữa khoảng thời gian trước, tôi có kể với những người bạn làm ăn của tôi về mâu thuẫn giữa cậu và tôi.”   “Nếu hôm nay tôi chết, bọn họ sẽ không để yên chuyện này đâu! Tin tức cậu ám sát tôi sẽ nhanh chóng phủ kín các trang báo! Cho dù cậu có quan hệ với người của Liên minh Tu Hành Giả nhưng dưới sức ép của dư luận chắc chắn sẽ không ai dám nhúng tay can thiệp, bao che cho cậu!”   Lâm Mộc cười: “Vậy hai ta đánh cược thử xem? Tôi cược nếu tôi giết ông, tôi sẽ không bị sao cả mà dù có sao đi chăng nữa thì ông cũng đâu còn sống để kiểm chứng kết quả đâu nhỉ?”   Khóe mắt Chung Hào giật giật.   Lâm Mộc đang lấy tính mạng của ông ta ra để cược, trò cá cược này, ông ta không dám thử!   Khi nãy Lâm Mộc giết chết Uông sư khiến ông ta cảm thấy cực kỳ hoảng sợ,   Một khắc sau, Chung Hào khụy xuống ghế salon, hai chân cứng đờ.   Phòng tuyến cuối cùng trong lòng ông ta, cuối cùng cũng bị đánh tan tành.   “Lâm Mộc, xin hãy tha cho tôi, tôi…tôi sẽ lấy tiền đổi mạng.” – Sắc mặt Chung Hào tái nhợt, giọng nói run rẩy.   “Mười tỷ!” – Lâm Mộc lập tức báo một số kinh người.   “Được! Mười tỷ, xin cho tôi chút thời gian để xoay sở.” – Chung Hào cúi đầu, trầm giọng nói.   Mười tỷ đối với Chung Hào mà nói cũng là con số khổng lồ. Trước đây, ông ta đã dùng mất ba tỷ, nếu bây giờ muốn có mười tỷ, Chung Hào chỉ còn cách bán tháo tài sản với giá cực thấp. Điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của Chung gia, thậm chí có thể làm vị thế của Chung gia trong thương giới sụp đổ nhanh chóng,   Nhưng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.   “Ba ngày, mười tỷ phải đến tay tôi!”