Lâm Mộc Báo Thù

4,546 chữ
305 lượt xem
 Sau khi Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe anh nói, ông ta như bừng tỉnh, hèn gì khi nãy Lâm Mộc vừa lên võ đài đã hỏi tiền gửi ngân hàng của ông ta có bao nhiêu.     Xem ra người này đã lên kế hoạch từ lâu rồi, muốn chiếm hời một món tiền lớn từ ông ta!     “Cậu…Cậu muốn bao nhiêu, cậu…Cậu buông tay ra trước đi, tôi sắp nghẹt thở chết rồi đây! – Giọng nói của Quán chủ Tiên Hạc võ quán run rẩy.   Advertisement   Quán chủ Tiên Hạc võ quán hiểu rõ, bây giờ ông ta như cá nằm trên thớt chỉ thể cắn răng chịu đựng Lâm Mộc hiếp đáp.     Lâm Mộc nghe vậy thì thả tay ra.     Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị thương nặng đã không còn sức chiến đấu, vì vậy Lâm Mộc cũng không sợ ông ta giả bộ chơi chiêu lừa gạt anh.     Hơn thế, trong tay Lâm Mộc có đan dược, nếu có gì bất ổn, giả sử như những người đạt tới Linh Ý Cảnh của Tiên Hạc võ quán chơi dơ, xông lên hội đồng anh thì Lâm Mộc vẫn có thể khôi phục lại trạng thái để chiến với họ.     Nhưng nếu Tiên Hạc võ quán dám làm như vậy, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản để có thể giải quyết bằng tiền đâu.     Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.     “Theo ông bao nhiêu tiền thì đủ để chuyện này lắng xuống?” – Lâm Mộc nói.     “Năm trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán cắn răng nhả ra con số này.     Dù sao lần trước, Lâm Mộc đã đòi hai trăm triệu cho nên lần này ông ta buộc phải nhả ra một con số lớn hơn.     “Năm trăm triệu! Ít quá!” – Lâm Mộc lắc đầu.     “Tám trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại ra một con số khác.     Lâm Mộc cười lạnh lẽo: “Lần trước phó Quán chủ của các người đến tận nhà tôi, tôi đã cảnh cáo ông ta, nếu như Tiên Hạc võ quán nhiều tiền thì tôi hoan nghênh các ông tìm tôi báo thù. Các người lại không để tâm tới, ông cảm thấy bây giờ chút tiền này đủ để giải quyết chuyện này sao? ”     “Cậu…Cậu muốn bao nhiêu thì nói đi!” – Sắc mặt Quán chủ tái nhợt.     Con số ông ta quyết định nhả ra đã tận tám trăm triệu rồi đó!     “Tiên Hạc võ quán của các ông có quan hệ khá tốt với các gia tộc ở Thân Giang, chắc hẳn võ quán của ông có rất nhiều tiền nhỉ? Ít nhất năm mươi tỷ!” – Lâm Mộc đưa năm ngón tay ra để minh họa.     “Năm…Năm mươi tỷ?” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe thấy con số, sắc mặt trở nên tái mét.     Cậu ta tưởng tiền là giấy vụn hay sao mà mở miệng ra đòi tận năm mươi tỷ vậy? Từ hàng trăm triệu một phát lên đến hàng chục tỷ?     Mọi người xung quanh xôn xao.     Họ không nghĩ tới Lâm Mộc lại công khai đòi tiền của Quán chủ Tiên Hạc võ quán như vậy, hơn nữa con số đưa ra quả thật kinh người!     Thậm chí những người qua đường, chỉ đến hóng hớt drama cũng cảm thấy Lâm Mộc làm vậy quả thật rất ác độc, đúng chứ?     Còn những người thuộc Tiên Hạc võ quán thì tức giận sôi máu.   “Năm mươi tỷ, ba ngày sau phải có đủ tiền cho tôi, nếu ba ngày sau không mang tiền tới hoặc dám dùng thủ đoạn bịp bợm nào đó với tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến các người phải hối hận vì đã không nôn ra năm mươi tỷ!”