*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người trong phòng rỉ tai bàn tán không thôi, nhất là chúng đệ tử của Tiên Hạc Võ Quán, dẫu sao họ cũng hiểu về võ đạo hơn người thường.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nơi nhà họ Lâm ngồi.
“Chú Lâm, người đàn ông trẻ kia chính là Lâm Mộc mà chú nói phải không?” Cô gái mặc đồ xanh của Tứ Hải Võ Quán hỏi.
“Đúng, cậu ấy đấy.” Lâm Hạ đáp.
“Tuổi đời còn trẻ như vậy, cháu cũng là Tu Hành Giả nên hiểu rõ, tu luyện phải cần thời gian tích lũy dần, anh ta sao có thể là đối thủ của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán được?” Cô gái mặc đồ xanh nói.
“Theo chú biết thì cậu ấy rất tự tin, đợi xem trận đấu đi.” Lâm Hạ đáp.
Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Nói thật nha, cháu thấy không cần xem trận đấu đâu, theo hiểu biết của cháu về Tu Hành Giả, anh ta giành phần thắng là chuyện không có khả năng!”
Lâm Mộc nhìn về phía nhà họ Lâm, mỉm cười vẫy tay chào Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân.
Hai ba con nhà họ Lâm cũng cười chào hỏi.
Sau đó Lâm Mộc đến trước mặt những người nhà họ Khâu.
Khâu Hậu Minh thấy Lâm Mộc đến bèn cười khinh bỉ: “Lâm Mộc, tôi thật khâm phục dũng khí của cậu, chẳng ngờ cậu lại có gan tới đây đấy!”
“Sao tôi không dám đến chứ?” Lâm Mộc cũng cười nói.
“Biết rồi còn hỏi! Khi trước cậu nói khoác những gì ở nhà họ Khâu, chúng tôi đều nhớ rõ mồn một, hôm nay đã đến lúc cậu thể hiện bản lĩnh cho chúng tôi xem rồi đấy! .”Khâu Hậu Minh khoanh tay trước ngực.
Khâu Anh nói: “Lâm Mộc, bất luận ra sao, hôm nay cháu có thể tới đây đương đầu với trận giao đấu này đã chứng tỏ cháu là người rất có trách nhiệm.”
“Dù sao tiếng tăm của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán cũng vang dội nhiều năm, cháu có thua ông cụ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, hôm nay chỉ là một trận đọ sức, dì tin Quán Chủ sẽ nương tay, không đánh trọng thương cháu đâu.” Ngoài miệng Khâu Anh nói vậy, nhưng trong lòng bà ta biết rõ, Quang Minh Hội đã thông báo cho Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán phải đánh chết Lâm Mộc trong trận đấu này.
“Dì Khâu, cháu nghĩ mình sẽ không thua đâu!” Lâm Mộc nở nụ cười.
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “hừ, đã sắp gặp họa rồi còn nói khoác không biết ngượng.”
Lúc này Dương Kiện cũng bước tới.
“Lâm Mộc, Sư phụ tôi kêu anh lên võ đài, mời!” Dương Kiện cười nói.
Lâm Mộc quay người nói với Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, cô ngồi đây với Dì Khâu nhé, tôi đi một lúc rồi quay lại, sẽ không đi lâu đâu.”
Dứt lời, Lâm Mộc đi về phía võ đài.
Đương nhiên Trần Uyển Nhi tin tưởng lời Lâm Mộc, cô nàng cùng anh trải qua bao chuyện như vậy, cô tin thực lực của anh, còn tin cả nhân phẩm của anh, nếu Lâm Mộc đã nói chắc chắn có thể đánh thắng, thì cô nàng dám khẳng định không có vấn đề gì!
Lâm Mộc đi lên võ đài theo cầu thang bên cạnh.
Đứng trên võ đài, Lâm Mộc nhìn xung quanh một lượt, có khoảng 200 người đến xem trận đấu hôm nay.
Dù sao Tiên Hạc Võ Quán cũng nức