Lâm Mộc Báo Thù

3,635 chữ
214 lượt xem
Trời đã về đêm, xung quanh hai người là biển cả mênh mông không bờ bến, tối tăm mịt mù chẳng thể thấy bờ, chỉ nghe được tiếng sóng biển khiến lòng người hoang mang lo sợ. Nước biển còn lạnh đến thấu xương! Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này cũng cảm thấy tuyệt vọng bất lực! Con người trở nên nhỏ bé biết bao giữa đại dương bao la! Advertisement “Đừng sợ, có tôi đây mà, chúng ta bơi về trước nhé!” Lâm Mộc nói. “Bơi về?” Trần Uyển Nhi chết lặng. Phải bơi bao lâu mới về đến bờ, hơn nữa hai người đang lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng vỗ đến. “Lâm Mộc, tôi thấy chúng ta...!không về được đâu!” Trần Uyển Nhi tuyệt vọng nói. “Giờ mà không còn niềm tin thì cũng hết cơ hội sống sót, cô chỉ cần ôm chặt tôi, tôi sẽ bơi và đưa cô theo cùng.” Lâm Mộc nghiến răng nói. Lúc này Lâm Mộc cũng cảm thấy hơi bất lực. Anh là Linh Ý Cảnh trung kỳ, nếu chỉ có một thân một mình trong biển thì dễ rồi, anh có thể ngâm mình trong nước biển trong thời gian rất dài, cứ từ từ bơi tìm bờ hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Trần Uyển Nhi thì không được, cô nàng ngâm mình trong nước biển lạnh như băng này sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm dần, hơn nữa giữa biển mênh mông lấy đâu ra đồ ăn mà bổ sung năng lượng. Dù sao Lâm Mộc cũng không bay được! Dù Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi trong lòng, sau đó lưu chuyển nội lực để đạp sóng mà đi, thì nội lực sẽ cạn kiệt sau hai đến ba giờ đồng hồ mà thôi. Một khi nội lực cạn kiệt, hai người lại bị vây khốn bởi bốn bề là biển, thì chỉ còn đường chết! Bơi về nơi xuất phát là lựa chọn tiêu hao nội lực ít nhất. Nhưng bốn bề là biển nước mênh mông, Lâm Mộc khó lòng xác định chính xác phương hướng. Khi trước, Lâm Mộc không dành nhiều thời gian đứng trên boong tàu ngắm cảnh, cho nên tàu đã đổi hướng như nào anh gần như không hề hay biết. Lâm Mộc cũng không dám đảm bảo bơi theo hướng nào sẽ về được nơi xuất phát. Tuy lòng anh cảm thấy bất lực, nhưng anh hiểu đây không phải lúc bỏ cuộc, một khi mất đi niềm tin có thể sống sót, đấy mới là phiền phức lớn nhất. Bây giờ chỉ có thể một tay ẵm Trần Uyển Nhi, tay còn lại thì bơi nhanh về phía trước. “Hỏng bét! Có cá mập đến gần, chắc bọn nó đánh hơi thấy mùi máu tanh!” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc. “A! Cá mập!” Trần Uyển Nhi sợ bay màu. “Sao được đây Lâm Mộc!” “Cô bám vào tấm ván này, tôi lặn xuống giải quyết! Không thể để bọn chúng bơi đến gần!” Lâm Mộc đưa cho Trần Uyển Nhi mảnh thuyền bị vỡ, sau đó lặn xuống dưới. “Lâm Mộc! Đừng đi, tôi sợ lắm!” Chớp mắt Lâm Mộc đã lặn một hơi mất tăm, chỉ còn Trần Uyển Nhi lênh đênh trên biển. Trái tim Trần Uyển Nhi đập bình bịch trong lồng ngực, chẳng rõ vì sợ hay vì lạnh, cả người cô nàng không ngừng run rẩy.