Lâm Mộc Báo Thù

3,569 chữ
158 lượt xem
“Mau giúp ta đi khỏi đây!” Giọng nói của người đàn ông trung niên run run. Ông ta hiện tại làm sao còn dám nói lời đe dọa với Lâm Mộc nữa? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ như là không sợ Tiên Hạc võ quán, đe dọa lỡ như lại bị ăn đánh nữa thì sao, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. "Dương Kiện, hai triệu vừa rồi chỉ là chuyện giữa tôi và sư thúc của anh, hình như phần của anh vẫn chưa tính toán đâu?" Lâm Mộc nói. Advertisement Dương Kiện đứng im bất động, nhìn Lâm Mộc nở nụ cười khô khốc: “Lâm Mộc, anh… Anh thật biết nói đùa, vừa rồi tôi cũng không làm gì anh cả.” Lâm Mộc ôm cánh tay: “Anh tưởng tôi đang nói đùa sao? Anh mang người tới đây tìm gây chuyện, không phải là cũng có lỗi sao?" "Chuyện này...!" Dương Kiện lau mồ hôi trên trán, trong lòng trở nên căng thẳng. Anh ta đã thấy thực lực của Lâm Mộ, biết nếu đánh nhau, hiện tại anh ta cũng không cách nào ngăn cản được. “Dương Kiện, vì bạn gái của anh và Trần Uyển Nhi là người thân nên lần này tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng lần sau sẽ không như vậy nữa đâu!” Lâm Mộc nhẹ giọng nói. “Phải phải phải.” Dương Kiện như trút được gánh nặng, liên tục trả lời. Sau đó, Dương Kiện nhanh chóng hỗ trợ sư thúc của mình và đi về phía chiếc xe thương vụ màu đen. “Tôi có lòng nhắc nhở hai người là tôi vừa mới nhận được hai triệu tệ này, những chuyện vừa rồi xem như xóa sạch.” Lâm Mộc nói. Nhưng anh ngay lập tức thay đổi thái độ và nói tiếp: “Nếu hai người còn dám tới gây chuyện, tôi rất hoan nghênh, nhưng đến lúc đó sẽ phải trả thêm tiền đấy!” Dương Kiện dìu sư thúc của mình lên xe, sau đó nhanh chóng lên xe và lái xe đi. Sau khi họ rời đi. "Haha! Lâm Mộc, anh cũng nhân tiện quá rồi, tự nhiên lại lấy được của người ta hai triệu?" Trần Uyển Nhi che miệng cười. "Tôi cũng không còn cách nào, bọn họ đuổi theo đến tận của tặng tiền cho tôi, tôi có thể làm sao được? Chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận thôi." Lâm Mộc tỏ vẻ bất lực giang hai tay. “Nhưng Tiên Hạc võ quán của bọn họ xem ra có thế lực không nhỏ ở Thân Giang, anh lại đánh ông ấy thành như vậy chắc là sẽ có chút phiền phức, đúng không?” Trần Uyển Nhi có chút lo lắng. Trần Uyển Nhi nói tiếp: "Nhân tiện, vừa nãy ông ta đã nói rằng chủ nhân của Tiên Hạc võ quán là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, vậy anh và ông ấy ai mạnh hơn?" Mặc dù Trần Uyển Nhi không biết nhiều về tu luyện, nhưng cô cũng hiểu rằng ai có cảnh giới cao hơn thì sẽ mạnh hơn. “Tôi là trung kỳ Linh Ý Cảnh, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán cao hơn tôi một bậc nhỏ.” Lâm Mộc nói. Trần Uyển Nhi kinh ngạc nói: "A, vậy phải làm sao đây? Nếu chủ nhân của Tiên Hạc võ quán tìm đến anh, vậy không phải là anh sẽ đánh không lại sao?" "Đừng lo lắng, tôi dám ra