Lâm Mộc Báo Thù

4,008 chữ
162 lượt xem
“Lần đấu thầu này có thể gọi là nhiệm vụ chẳng chút khó khăn, không ngờ con bé có thể thất bại, chỉ e Uyển Nhi không có tư chất kinh doanh, nếu giao cho con bé một vị trí quan trọng ở nhà họ Khâu, sợ là con bé sẽ làm hỏng chuyện.” Khâu Thiên Thiên cũng bồi thêm vài câu: “Dù sao em ấy cũng xuất thân từ thành phố nhỏ, quan niệm và tư tưởng đã định hình từ lâu, nào có khả năng bồi dưỡng tiền đồ gì nữa.” Lão Thái Quân nói: “Mẹ đã gọi con bé qua dùng cơm rồi, nếu Uyển Nhi thực không có tư chất kinh doanh, thì sắp xếp một vị trí nhàn hạ cho con bé vậy!” Advertisement Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Cháu thấy Uyển Nhi bị cậu bạn trai ở cái thành phố nhỏ kia hủy hoại rồi ý!” Cô ta vừa dứt lời thì quản gia dẫn Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc vào phòng khách biệt thự. “Bà ngoại!” Trần Uyển Nhi nhoẻn cười rồi hành lễ với Lão Thái Quân. “Uyển Nhi, sao cháu lại dẫn cậu ta theo cùng nữa vậy!” Vừa thấy Lâm Mộc, Lão Thái Quân đã sa sầm mặt. Trần Uyển Nhi không nói nên lời. “Uyển Nhi, nghe nói cháu làm hỏng chuyện đấu thầu hôm qua hả? ” Lão Thái Quân sa sầm mặt hỏi. “Bà ngoại, Tập đoàn Uy Vận cố tình ép giá xuống thấp ạ.” Trần Uyển Nhi tủi thân nói. Khâu Hậu Minh bày ra bộ dạng người nhân hậu: “Mẹ, chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi cho cháu ngoại Uyển Nhi được, dẫu nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, dẫu con đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ từ trước.” “Nhưng nói sao thì con bé cũng lạ lẫm nơi đất khách quê người, chính ra con nên giúp Uyển Nhi nhiều hơn nữa, có lẽ con bé thất bại trong nhiệm vụ lần này cũng do con chuẩn bị chưa đủ tốt.” Khâu Thiên Thiên cũng cuống quýt phụ họa theo đuôi: “Em gái Uyển Nhi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng do em ấy không đủ năng lực, cho nên không thể trách em ấy được, chắc chắn Uyển Nhi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lắm đó.” Hai ba con nhà kia người xướng kẻ họa, nhìn qua chỉ ngỡ họ đang cầu thương tình giúp Trần Uyển Nhi, kỳ thật lại đang hạ thấp cô nàng. Lão Thái Quân sa sầm mặt nói: “Làm hỏng là làm hỏng, nào có lắm lời biện minh thế, sai thì phải nhận lỗi, bị đánh cũng phải đứng cho thẳng.” “Bà ngoại dạy đúng ạ, chuyện đấu thầu thất bại lần này, cháu không thể đùn đẩy trách nhiệm, nhưng quả thực có kẻ cố tình làm loạn trong chuyện này! ” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Khâu Hậu Minh. Khâu Hậu Minh trưng ra dáng vẻ trưởng bối giáo huấn tiểu bối: “Cháu gái Uyển Nhi, hồi nãy bà ngoại cháu đã nói rồi, sai thì phải nhận sai.” “Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cháu nhận sai với bà ngoại chẳng phải được rồi ư? Sao cháu còn muốn giảo biện chứ, thói quen này của cháu không tốt đâu nhé, nhà họ Khâu chúng ta kiêng kỵ nhất là phong cách hành sự như này.” “Ha Ha ha.” Lâm Mộc chợt cười phá lên. “Thằng nhóc, cười gì hả?” Khâu Hậu Minh chau mày nhìn Lâm Mộc. “Đương nhiên cười ông rồi, trước mặt nói lời đường hoàng, sau lưng lại giở trò, kẻ nào đứng sau làm loạn, lẽ nào ông còn không rõ hay sao?” Lâm Mộc cười lạnh. “Nhóc con, ý cậu là gì hả?” Khâu Hậu Minh đập bàn, mắng vào mặt Lâm Mộc.