Lâm Mộc Báo Thù

4,788 chữ
407 lượt xem
Mẹ Thẩm kích động nói: “Được, được, được,…chủ tịch, chuyện này con gái tôi sẽ lo liệu.” Thẩm Tịch Dương còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ Thẩm đã đồng ý. Không chỉ được thăng chức lên giám đốc lại còn được một khoảng tiền huê hồng lớn như vậy, đúng là thời tới cản không kịp. “Tốt quá, Tịch Dương, vậy chúng ta lập tức trở về công ty, xe của tôi đang đỗ ở dưới lầu.” – Chủ tịch kích động vỗ tay, vội vàng mời cô nhanh chóng ra xe. Advertisement “Con gái ngoan, con còn do dự gì nữa, nhanh chân lên!” – Mẹ Thẩm nhanh chóng tiến lên đẩy Thẩm Tịch Dương. “Chủ tịch, tập đoàn Thiên Lục không còn yêu cầu thêm điều kiện gì nữa chứ?” – Thẩm Tịch Dương hỏi. “Cô yên tâm, không còn điều kiện nào nữa đâu! Đối phương đến hợp đồng cũng đã mang tới, chỉ cần có cái gật đầu của cô, hợp đồng sẽ được ký ngay lập tức!” – Chủ tịch chân thành nói. Thẩm Tịch Dương nghe vậy, lúc này mới đi theo chủ tịch ra cửa. Mặc dù Thẩm Tịch Dương không hiểu tập đoàn Thiên Lực lớn mạnh như vậy lại đặc biệt vì cô mà hạ mình hợp tác với công ty quảng cáo Thịnh Mỹ. Thẩm Tịch Dương cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình gì đó ở đây. Nhưng bây giờ cô thật sự rất thiếu tiền cho nên không cần quản nhiều việc như vậy, nếu chuyện tốt như vậy đã rơi lên người cô thì cô phải tranh thủ, ký hợp đồng xong trước những chuyện còn lại từ từ tính. “Chị Dương Dương, chúc mừng chị, chị mau đi tới gặp người ta đi.” – Lâm Mộc mỉm cười chúc mừng. Tất cả mọi chuyện diễn ra, Lâm Mộc là người rõ ràng nhất cho nên Lâm Mộc không hề lo lắng về Thẩm Tịch Dương, chuyến đi này chắc chắn sẽ không có rắc rối gì xảy ra với cô. “Lâm Mộc, em nói mất cái nhỏ có khi sẽ nhận lại cái lớn hơn, lời an ủi này của em không ngờ đã trở thành sự thật.” – Thẩm Tịch Dương nở nụ cười tươi như gió xuân. Hôm nay, Thẩm Tịch Dương chẳng những có lại được công việc lại còn được thăng chức. Tên giám đốc làm nhục cô phải đích thân cúi đầu xin lỗi, ngay cả chủ tịch nói chuyện với cô cũng có sự tôn trọng nhất định. Những điều này trước đây nằm mơ cô cũng không dám mơ tới. Cô đã ở đây Ninh Đô nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô được người ta tôn trọng, xem trọng. “Chị Dương Dương, có phải tâm trạng đang rất vui đúng không?” – Lâm Mộc cười nói. Thẩm Tịch Dương cười gật đầu nói: “Ừ! Lâm Mộc, vậy chị đi đến công ty nhé, buổi tối tan làm chị sẽ quay về sớm thôi.” “Mẹ, con đi đến công ty đây.” Thẩm Tịch Dương tạm biệt Lâm Mộc và bà Thẩm, sau đó đi theo chủ tịch. “Được, được, được,…Tịch Dương con mau đi đi, cẩn thận đừng gây ra rắc rối gì nha con.” – Mẹ Thẩm liên tục dặn dò. Sau khi Thẩm Tịch Dương rời đi. “Thật là ông trời có mắt, nhà tôi phất lên rồi! Một triệu, ha ha!” – Mẹ Thẩm kích động đi tới đi lui trong phòng, tâm tình của bà bây giờ rất tốt. Trong lòng Lâm Mộc cũng rất vui, cuối cùng đã có thể giúp đỡ Thẩm Tịch Dương, một triệu này bỏ ra có thể cải thiện cuộc sống của cô ấy rất nhiều. Những chuyện này Lâm Mộc âm thầm làm, anh không định nói cho Thẩm Tịch Dương biết. Ngày đó Lâm Mộc kéo Thẩm Tịch Dương khỏi quán bar, khi ấy ở bờ sông, Lâm Mộc đã chia sẻ rằng nếu cô ấy thiếu tiền thì anh có thể giúp đỡ cô. Nhưng cô ấy từ chối ngay lập tức, cô không muốn lợi dụng anh hay nợ bất kì ân tình gì với Lâm Mộc. Cho nên lần này, Lâm Mộc quyết định sẽ âm thầm sắp xếp. Có thể giúp Thẩm Tịch Dương, khiến cuộc sống của cô trở nên tốt hơn làm anh cảm thấy rất hạnh phúc. Khi còn bé Thẩm Tịch Dương đã che chở anh rất nhiều, bây giờ đến lượt Lâm Mộc âm thầm bảo vệ cô.