Lâm Mộc Báo Thù

4,323 chữ
925 lượt xem
Những ô tô tới sau chỉ có thể đỗ ở bãi đất trống trong sơn trang nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ chỗ, cuối cùng xe phải đỗ luôn cả ở ven đường. Nhìn sơ sơ, những chiếc xe ở đây có giá trị ít nhất phải từ ba trăm ngàn trở lên, thậm chí rất nhiều chiếc “xế hộp” lên đến hàng triệu, ở Kim Châu nhỏ bé này có thể cùng một lúc thấy được nhiều siêu xe như vậy, chắc chắn là chuyện hiếm thấy! Khoảng mười một giờ, Lâm Mộc lái một chiếc xe cũ nát đi đến sơn trang Long Đằng. Bên trong xe. Advertisement “Sao có nhiều xe quá vậy? Con đường phía bên ngoài sơn trang đã bị những chiếc xe sang lấp kín, sợ rằng bãi đỗ xe bên trong sơn trang có lẽ đã hết chỗ rồi?” – Mẹ anh kinh ngạc nói. “Có thể thu hút nhiều thương nhân và người nổi tiếng đến tham dự như vậy, tầm ảnh hưởng của tập đoàn Thiên Mộc thật đáng sợ!” – Lâm Đại Sơn thán phục, chắt lưỡi một tiếng. “Đi thôi, chúng ta xuống xe nào.” Lâm Đại Sơn mở cửa xe, sau đó chống gậy bước xuống. Những vị khách tham dự bữa tiệc này bắt buộc phải mang theo thiệp mời thì mới có thể vào trong sơn trang. Mẹ anh nhìn phía trước, chợt thốt lên: “Này, đó chẳng phải là Thẩm Tư Tư và bạn trai của con bé sao?” Sau đó, mẹ anh hô to: “Tư Tư!” Thẩm Tư Tư và bạn trai Hạo Tử nghe được âm thanh phía sau thì quay đầu nhìn lại. Khi hai người thấy gia đình Lâm Mộc cũng tới thì rất kinh ngạc. “Đi, chúng ta qua bên đó.” Mẹ anh vừa dứt lời liền đi về phía Thẩm Tư Tư đang đứng. “Lâm Mộc, dẫu sao chị họ của con cũng đã giúp con xử lý nhiều việc, đi thôi, chúng ta lại chào hỏi nhau mấy câu.” – Lâm Đại Sơn nói xong cũng đi về phía trước. Lâm Mộc và Lâm Lê đi theo phía sau họ. “Cậu, mợ, sao mọi người lại ở đây?” – Thẩm Tư Tư nghi ngờ hỏi. Cô ta chắc chắn, Lâm gia không có tư cách tham dự bữa tiệc hôm nay! “Tư Tư, bọn dì cũng nhận được thư mời cho nên tới thôi!” – Mẹ Lâm Mộc nở nụ cười. Hạo Tử liếc nhìn cả nhà Lâm Mộc, lắc đầu nói: “Có gì đó sai sai ở đây, Lâm gia đã bay màu từ lâu, tập đoàn Thiên Mộc mời các người tới làm gì?” “Tư Tư, có lẽ trước kia, danh tiếng của cậu của con ở thương giới Kim Châu cũng có chỗ đứng nhất định, nghe nói lần này phạm vi khách mời của tập đoàn Thiên Mộc rất rộng cho nên bọn họ mời luôn cả cậu con.” – Mẹ Lâm Mộc nói. “Có lẽ là vậy, vậy thì nhà dì rất may mắn mới được gặp ông chủ bí ẩn của tập đoàn Thiên Mộc đó.” – Thẩm Tư Tư xem thường nói. “Đúng rồi Tư Tư, sao con không dắt mẹ con đi chung?” – Hồng Tuyết Lệ, mẹ Lâm Mộc, hỏi. “Bà ấy cái gì cũng không biết, dẫn bà đến tham dự bữa tiệc sang trọng như vậy thì mất mặt chết mất.” – Thẩm Tư Tư bĩu môi nói. “Cái con bé này…” – Hồng Tuyết Lệ nghe cô ta nói vậy chỉ biết câm nín. “Tư Tư, chúng ta vào trước đi.” Hạo Tử kéo Thẩm Tư Tư đi trước. “Cậu, mợ, mọi người…Nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau đi vào được không?” – Thẩm Tư Tư nói. “Tất nhiên là được rồi.” – Mẹ Lâm Mộc vui vẻ đáp ứng. Vì vậy, tất cả cùng nhau tiến vào sơn trang Long Đằng. Lúc đi đến cửa, sẽ có nhân viên kiểm tra thiệp mời của các vị khách, sau đó nhiệt tình mời họ vào sơn trang. Từ cửa, phải đi một đoạn đường nữa thì mới đến sảnh tiệc chính, dọc theo đường đi đều có nhân viên hướng dẫn rất chu đáo, cẩn thận.