#Đầu đề chín mươi: Giản Hề một lời không hợp thì đã bệnh như Tây Tử.#

"Cô chăm sóc người thế nào vậy, một người đang khỏe sao lại sốt cao không giảm chứ?"

"Xin lỗi, xin lỗi..."

"Xin lỗi có ích lợi gì, nếu tiểu thư có xảy ra chuyện gì cô sẽ đẹp mặt."

"Xin lỗi..."

Đầu Minh Thù đau muốn nứt ra, thân thể không còn sức lực. Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến, giọng người phụ nữ khóc sướt mướt càng làm cho đầu cô đau hơn.

"Két..."

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc đi vào, bà tiến vào với vẻ mặt ân cần: "Tiểu thư, cô tỉnh rồi à?"

Người phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tóc cột ở sau gáy. Mặc dù mặc đồ mộc mạc nhưng gọn gàng sạch sẽ.

"Có đồ ăn sao?"

"Có có có, tiểu thư cô đợi đã, dì Quế sẽ bưng đồ ăn cho cô." Người phụ nữ nhanh chóng gật đầu: "Cô chờ nhé."

Rất nhanh dì Quế bưng một chén cháo đến nhưng lại có chút lạnh.

Dì Quế giống như không chú ý tới vẻ mặt quan tâm khiến cô nhanh chóng ăn.

Minh Thù cảm thấy thân thể này hẳn là đói bụng trong thời gian rất lâu rồi, một hơi ăn hết chén cháo kia.

"Con bị bệnh cũng không thể ăn những thứ khác, đứa trẻ đáng thương hãy dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh dì Quế sẽ làm đồ ăn ngon cho con nhé." Dì Quế ở một bên an ủi cô.

Minh Thù không nói gì lại muốn thêm một chén cháo.

Đợi ăn cháo xong, Minh Thù để dì Quế đi ra ngoài trước.

Có lẽ dì Quế cũng không muốn chờ đợi ở đây, Minh Thù vừa nói bà lập tức đồng ý ngay, chỉ là ngoài miệng vẫn rất ân cần căn dặn cô chú ý thân thể có việc cứ gọi bà.

Đợi dì Quế rời khỏi, Minh Thù mới đánh giá hoàn cảnh nơi ở của mình.

Phòng ở có chút cũ kỹ, nội thất đều là đồ cổ nhưng gian phòng sạch sẽ rộng rãi, ánh sáng tràn ngập, ngoài cửa sổ là một khóm trúc xanh đem lại cho người ta cảm giác yên tĩnh và thoải mái.

Minh Thù quyết định tiếp thu cốt truyện trước.

Nữ chính giả tên Lê Mộng, trọng sinh.

Trước khi trọng sinh, tính tình Lê Mộng vốn kiêu ngạo.

Cha Lê Mộng là một người quản lý ở xưởng trong thị trấn, nhà ai muốn cho con nhà mình vào xưởng đều phải thông qua quan hệ của ông Lê.

Cho nên Lê Mộng là đối tượng ngưỡng mộ của mọi người ở trong thôn.
Nhưng sau đó cha Lê Mộng nghỉ việc, ông Lê quen nhàn rỗi ở trong xưởng rồi lại đi tìm những công việc khác, không phải ngại mệt mà là ngại tiền lương ít.

Sau đó ông Lê còn dính vào cờ bạc, cả nhà Lê Mộng theo lý đương nhiên bóc lột em trai ông Lê, chú của Lê Mộng.

Chú Lê Mộng có một đứa con gái tên Lê Nhạc.

Vì đầu óc Lê Nhạc từ nhỏ không tốt lắm, là đối tượng bị người khác bắt nạt trong thôn. Bình thường cha Lê Nhạc đi làm, để cho cả nhà cha Lê Mộng chăm sóc.

Lê Mộng đối với cô em gái này rất ghét bỏ, thường ra tay bắt nạt cô ta.

Nhưng Lê Mộng đột nhiên phát hiện Lê Nhạc học được tranh luận, khéo ăn khéo nói, trong thôn đều nói cô ta không ngốc nữa.

Hơn nữa cha Lê Nhạc cũng dần dần không giúp đỡ nhà bọn họ.

Cả nhà Lê Mộng náo loạn vài lần, cuối cùng ngược lại là bọn họ đuối lý danh tiếng sa sút trong thôn.

Sau đó cả nhà Lê Nhạc đều dọn đến thị trấn.

Lê Nhạc còn đi học đại học, Lê Mộng học hai năm cấp ba đã nghỉ, nghe nói Lê Nhạc mua nhà trong thành phố cha Lê Mộng liền dẫn theo bọn họ đi tìm gia đình Lê Nhạc.

Cha Lê Nhạc nghĩ anh em ruột thịt nên để cho bọn họ ở lại trước.

Ai biết Lê Nhạc trở về liền nổi giận với bọn họ, còn đuổi bọn họ ra ngoài.

Lê Mộng thấy con ngốc năm đó sống tốt như vậy, không chấp nhận được nên quậy phá khóc lóc om sòm.

Cuối cùng lại đố kỵ Lê Nhạc có bạn trai vừa đẹp lại giàu như vậy, lập mưu dụ dỗ bạn trai Lê Nhạc.

Sự việc bị phát hiện tự ăn quả đắng.

Cuối cùng bị người cha dính vào cờ bạc của mình tự tay bán đi.

Lê Mộng trọng sinh trở về, cô quyết tâm muốn biết rõ rốt cuộc Lê Nhạc làm thế nào từ kẻ ngu ngốc biến thành thông minh, cướp mọi thứ của cô trở về.

Đáng tiếc Lê Mộng không làm rõ ràng chuyện này, hơn nữa Lê Nhạc rất khó đối phó.

Nhưng cô ta phát hiện một chuyện khác.

Trong thôn có một gia đình, căn nhà ấy nghe người trong thôn nói nhiều năm rồi hơn nữa rất giàu có. Năm đó lúc chiến loạn, cả nhà này đều ra ngoài tị nạn sau đó lại phát tài trở về trùng tu nhà tổ.

Cô ta vô tình nhìn thấy nữ chủ nhân của gia đình kia, lập tức muốn trước khi bản thân trọng sinh gặp người phụ nữ kia trong lúc theo dõi Lê Nhạc.

Lê Mộng chính là nhìn thấy nguyên chủ trong gia đình kia.

Nguyên chủ tên Giản Hề, vì nguyên nhân thân thể mà bác sĩ nói cô cần nghỉ dưỡng ở nơi yên tĩnh cho nên bị đưa đến nhà tổ.

Nguyên chủ có bệnh tim, vì sinh ra không đủ tháng còn rất nhiều biến chứng bệnh khác, thế nào cũng cần phải cẩn thận dưỡng bệnh.

Lê Mộng mang chủ ý đoạt thân phận của Giản Hề.

Cô ta biết sau này Lê Nhạc sẽ nhận mẹ của Giản Hề làm mẹ nuôi nhưng khi đó Giản Hề đã chết, cô ta chỉ cần nối lại con đường này, còn sợ Lê Nhạc sao?

Quan trọng nhất là bạn trai sau này của Lê Nhạc chính là anh trai ruột của Giản Hề.

Cho nên cô ta sắp xếp một màn gặp gỡ, rất nhanh liền nhận được sự tin tưởng của Giản Hề.

Trong ngày thường, Giản Hề không thể ra cửa. Đột nhiên có một người bạn chơi cùng Giản Hề rất vui vẻ.

Mà Lê Mộng cũng như ý nguyện, tiếp xúc được với anh trai của Giản Hề trước Lê Nhạc.

Lê Mộng không biết vì sao Lê Nhạc lại để mẹ Giản Hề nhận cô ta làm con gái nuôi, cô chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.

Nhưng vì dường như Giản Hề không ra khỏi cửa, Lê Mộng thực sự là không tìm ra biện pháp gì.

Mãi đến một lần, cô nhìn thấy một mình Giản Hề đứng trên cầu bên bờ sông thôn nhìn về nơi xa, không biết đang nhìn cái gì.

Cầu trong thôn vô cùng đơn giản không có hàng rào bảo vệ, lúc đó trời lại mưa, lúc Giản Hề xoay người không đứng vững đã té xuống dưới.

Nhưng cô không hoàn toàn té xuống, bắt được thanh chắn dùng chút sức lực tự mình vẫn có thể trèo lên được.

Lúc đó Lê Mộng chỉ biết cơ hội của mình đến rồi.

Cô ta giả vờ lo lắng xông qua đó muốn kéo Giản Hề lên.

Lúc đó Giản Hề xem cô ta như bạn tốt, đương nhiên vô cùng tin tưởng cô ta.

Lê Mộng giả vờ cứu cô kéo đến phân nửa thì giả vờ mình cũng bước trượt, hai người đồng thời ngã xuống sông.

Lê Mộng trì trệ dưới sông thêm một lúc nữa, còn giở trò với chân của mình, lúc này mới cứu Giản Hề lên vừa đúng lúc này có người đi ngang qua nhìn thấy các cô.

Giản Hề hôn mê bất tỉnh ở dưới sông, sau khi Lê Mộng cứu cô lên bờ cũng giả vờ bản thân ngất đi.

Lúc đó khí trời đã vào Thu, thời gian Giản Hề ở dưới sông dài như vậy, tuy là không chết nhưng không cách nào đi được nữa.

Mà Lê Mộng liều mạng cứu Giản Hề đã trở thành đối tượng mà Giản gia cảm kích.

Nhưng nhặt về một mạng, Giản Hề tính tình trở nên có chút kỳ lạ luôn dùng đôi mắt u ám nhìn cô.

Vẫn luôn nói với anh trai của cô, nói là Lê Mộng cố ý đẩy cô xuống sông, cô còn nhìn thấy cô ta tự mình làm chân bị thương ở dưới sông, kéo dài thời gian không cứu cô.

Lúc đó Lê Mộng lanh lợi lại nghe lời ngược lại Giản Hề cả ngày u ám, cha mẹ đều cho là vì chuyện cô không thể đi lại nên tích tụ trong lòng, hoàn toàn không tin lời của cô.

Giản Hề càng ngày càng khó tính nhìn thấy Lê Mộng liền nổi giận, suýt chút nữa làm bị thương Lê Mộng nhiều lần.

Nhưng Lê Mộng không tính toán chuyện lúc trước mà chăm sóc cô.

Cuối cùng ngay cả anh trai của Giản Hề cũng không tin tưởng cô nữa.

Lê Mộng hoàn toàn thay thế vị trí của Giản Hề ở Giản gia, mặc quần áo của cô, ngủ giường của cô, kéo anh trai của cô.