Khương Tiểu Thải sắc mặt khó coi, lại không cùng Ôn Quân đối đầu, đoán chừng biết mình không phải đối thủ của Ôn Quân.

Biệt khuất lên xe dịch chuyển sang chỗ khác.

Ôn Quân cũng không lưu lại, trực tiếp đi vào trong dạ tiệc.

Ngay tại thời điểm hắn đi vào không lâu liền có người của khách sạn bắt đầu trải thảm đỏ, một đường trải đến chỗ Ôn Nguyệt Nguyệt.

"Ôn tiểu thư, mời."

Ôn Nguyệt Nguyệt biểu lộ cứng lại trong chớp mắt, sau đó mỉm cười giẫm lên thảm đỏ bước vào khách sạn.

"Đây là tổng giám đốc đặc biệt trải thảm đỏ cho Nguyệt Nguyệt của chúng ta sao?"

"Tôi cảm thấy là như vậy."

"Nguyệt Nguyệt cùng họ với tổng giám đốc a..."

Fan hâm mộ phía sau càng thảo luận càng hăng say, Minh Thù để Chu tổng đi vào trước, cô đến nơi Khương Tiểu Thải đỗ xe bên kia.

Khương Tiểu Thải mở cửa xe liền đối đầu với khuôn mặt của Minh Thù.

"A!"

Khương Tiểu Thải ngắn ngủi kêu lên, phịch một tiếng đóng cửa xe lại.

Ba giây sau cửa sổ xe rơi xuống.

"Tên biến thái!"

Minh Thù cười híp mắt nói: "Muốn sờ đại bảo bối của tôi không?"

Khương Tiểu Thải chỉ vào Minh Thù: "Biến thái, lần trước cô dám gạt tôi!"

Cô còn dám xuất hiện trước mặt mình!

Đáng ghét!

Minh Thù tới gần, Khương Tiểu Thải sợ Minh Thù đụng mình liền rụt tay về, ôm lấy dây an toàn: "Cô muốn làm gì?"

Minh Thù đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe: "Ôn Quân vừa rồi nói chuyện cùng cô như vậy, có muốn chỉnh hắn hay không?"

Khương Tiểu Thải nhíu lại khuôn mặt nhỏ: "Cô cùng Ôn Quân có thù?"

"Không có."

"Không có tại sao cô muốn chỉnh hắn?"

"Nhìn hắn khó chịu." Ai bảo hắn là tiểu tinh nghịch đáng yêu của trẫm.

"..."

Qua gần một phút, Khương Tiểu Thải mới lên tiếng hỏi: "Làm sao chỉnh hắn?"

Minh Thù ngoắc ngón tay về phía Khương Tiểu Thải, Khương Tiểu Thải nhìn cô một hồi lâu mới chậm rãi chuyển tới.

"Cô biết hôm nay Ôn Quân tới đây làm gì sao?"

"Còn có thể làm gì, làm chỗ dựa cho Ôn Nguyệt Nguyệt chứ sao." Khương Tiểu Thải nghiến răng.

Minh Thù nhíu mày: "Hắn cùng Ôn Nguyệt Nguyệt là quan hệ thế nào?"

"Không minh bạch."

"..."

Không minh bạch là cái quỷ gì?

Khương Tiểu Thải nhìn Minh Thù một chút, ai nha một tiếng: "Ôn Nguyệt Nguyệt là con nuôi của Ôn gia, trước kia Ôn Nguyệt Nguyệt thích Ôn Quân, hiện tại khẳng định là mập mờ không rõ chứ sao."

Quan hệ này làm sao lại phức tạp như vậy?

Con gái nuôi thích Ôn Quân?

"Ôn Quân thích Ôn Nguyệt Nguyệt không?"

"Vì cô ta, liền..." Khương Tiểu Thải không biết nghĩ đến cái gì, tiếng nói nhất chuyển: "Ôn Quân khẳng định thích Ôn Nguyệt Nguyệt."

"Ồ... Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp câu dẫn Ôn Nguyệt Nguyệt, tức chết Ôn Quân?"

Khương Tiểu Thải: "..."

Cô ta không nên cảm thấy tên biến thái này sẽ có biện pháp gì tốt!

-

Minh Thù cùng Khương Tiểu Thải đi vào chung.

Khương Tiểu Thải cùng Minh Thù bảo trì khoảng cách nhất định, mặt mũi đều viết "Biến thái cách xa ta một chút, đừng cho là tạm thời chúng ta Kết minh, ta liền sẽ cho ngươi sắc mặt tốt".

"Hôm đó cô..." Khương Tiểu Thải khó chịu hỏi: "Sao lại cùng Ngộ ca ca ở cùng? Cô cùng Ngộ ca ca là quan hệ thế nào?"

"Ngộ ca ca của cô hắn thật sự thích nam nhân, tôi cũng thật sự là nam nhân, không tin cô cứ sờ."

"Biến thái!" Khương Tiểu Thải tức giận đến giơ chân.

Ngộ ca ca của cô ta mới sẽ không thích nam nhân!

Sẽ không!

Khương Tiểu Thải rơi mắt vào trên người Minh Thù.

Xinh đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không phải nam nhân, khẳng định là lừa mình.

Minh Thù đột nhiên lại gần, Khương Tiểu Thải giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.

Thanh âm êm tai của thiếu nữ vang lên: "Lát nữa cô gạt Ôn Quân đến nơi không có người."

"Gạt tới đó làm gì?"

Khương Tiểu Thải hỏi xong mới phát hiện không đúng, lừa gạt?

Minh Thù nháy mắt với Khương Tiểu Thải: "Lừa qua liền biết."

Hiện tại cô cùng Ôn Quân không quen biết, muốn đi gọi Ôn Quân khẳng định là không được.

Nhưng Khương Tiểu Thải hẳn là có thể.

"Cô làm gì?"

"Nhà thiết kế châu báu."

"Ồ, công ty nào lại dám nhận một người biến thái như cô vậy?"

"Quên rồi."

"..."

Khương Tiểu Thải cùng Minh Thù nói chuyện phiếm, vài phút liền trò chuyện hết chuyện của thiên hạ.

Minh Thù tìm một nơi ăn cái gì, Chu tổng gọi điện thoại bảo cô đi qua một chút.

Minh Thù cùng Khương Tiểu Thải trao đổi Wechat, sau đó đi tìm Chu tổng.

Chu tổng mang theo cô di ứng phó một vòng người, ánh mắt Minh Thù liền dán bên trên đồ ăn.

Có lời gì không thể cùng ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện sao?

"Khụ khụ..."

Ánh đèn bốn phía đột nhiên tối sầm lại, tất cả ánh đèn đều tập trung trên sàn đấu.

"Hoan nghênh các vị tới tham gia dạ tiệc hôm nay..."

Người chủ trì nói nhảm một trận rồi mới tiến vào chủ đề của ngày hôm nay: "Chắc hẳn hôm nay mọi người cũng đều đã nghe thấy, chúng tôi đã may mắn mời được đại sư thiết kế châu báu trứ danh đến, Kaide tiên sinh..."

Trong vòng hào môn đối với những nhà thiết kế nổi tiếng vẫn có chỗ quen tai.

Bởi vì tác phẩm của những người này có tiền cũng mua không được.

Vật hiếm thì quý.

Nổi tiếng tự nhiên sẽ cao.

"Chúng ta cùng vỗ tay nhiệt liệt chào đón Kaide tiên sinh!"

Minh Thù đứng ở phía dưới bưng lấy một mâm bánh ngọt, Chu tổng ở bên cạnh vò vò mi tâm.

Trước kia Tần Nghệ tham dự các hoạt động này luôn luôn khéo léo khắp nơi, nào có tùy ý giống như cô.

Trước kia Chu tổng không có chú ý tới người trợ lý bên cạnh Tần Nghệ, bất quá...

Luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.

Kaide tiên sinh nói chuyện hài hước khôi hài, bởi vì nói tiếng Trung không tốt nên thỉnh thoảng sẽ nói sai, sau khi được người khác nhắc nhở có thể lập tức hóa giải xấu hổ, chọc đến phía dưới một tràng cười thiện ý.

Ánh mắt Minh Thù lưới một vòng trong đám người.

Nhìn đến X tiên sinh đứng ở nơi hẻo lánh.

Phương hướng hắn đang nhìn...

Ôn Nguyệt Nguyệt.

Ôn Nguyệt Nguyệt cùng một nam nhân đứng chung một chỗ, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau cái gì, tư thế có chút thân mật.

Minh Thù nhét một ngụm bánh ngọt, ăn no một chút mới được, không thì lát nữa sẽ không có sức đánh người.

Kaide tiên sinh nói chuyện xong, phía trên lần nữa vang lên một tiếng nhạc êm ái.

Ôn Quân cúi đầu loay hoay điện thoại trong chốc lát, sau đó đi về một phương hướng.

Minh Thù nhìn thấy Ôn Nguyệt Nguyệt sắc mặt hơi khó coi, cuối cùng nói với người bên cạnh cô ta một câu rồi đi theo hướng Ôn Quân rời đi.

Cái này cũng không cần Khương Tiểu Thải lừa a!

Minh Thù đặt đĩa xuống đi theo phía sau.

"Tại sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Hiện tại tôi đã có cuộc sống của mình, anh còn muốn hủy đi cuộc sống hiện tại của tôi sao?"

"Ôn Quân anh thả tôi ra!"

"Ôn Quân anh say rồi!"

Thanh âm tràn đầy kinh hoảng của Ôn Nguyệt Nguyệt từ trong hành lang truyền đến, Minh Thù nhìn bên kia một chút, thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân đã đến!

Minh Thù đẩy cửa ra, bên trong tia sáng hơi hối, Minh Thù chỉ nhìn thấy Ôn Nguyệt Nguyệt bị Ôn Quân ép ở trên tường.

"Ban ngày ban mặt, dám vô lễ với nữ nhân!"

Minh Thù rống một tiếng, một cước đạp tới.

Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, Ôn Nguyệt Nguyệt thừa cơ đẩy hắn ra, ôm cánh tay co lại phía sau cánh cửa.

Ôn Quân vịn tay vịn, ngẩng đầu nhìn qua.

Còn chưa thấy rõ là ai, bên kia lại một cước đạp đến, Ôn Quân nhanh chóng tránh ra lui đến phía dưới bậc thang.

"Ai?"

Đáp lại hắn là một nắm đấm.

Ôn Quân đã tập luyện qua, trực tiếp cùng Minh Thù đối đầu vài chiêu.

Minh Thù có chút hối hận khi ăn ít điểm tâm, thân thể này yếu không ra gió, đoán chừng chống đỡ không được bao lâu liền sẽ hao hết HP*.

Đừng đánh không nỗi BOSS làm hỏng thanh danh một đời của mình.

Phải tốc chiến tốc thắng mới được.

Cho nên ——

"Đừng nhúc nhích!"

Nắm đấm của Ôn Quân ngừng lại giữa không trung, con ngươi đối đầu với họng súng đen sì.