Minh Thù nhìn người bên trong bong bóng dần dần ngừng giãy dụa, cuối cùng mất đi ý thức.

Con ngươi oán độc của Dạ Ảnh chăm chú nhìn Minh Thù.

Người phía sau chỉ là điềm nhiên như không có việc gì cười một chút, gió thổi phất phơ, không để ý chút nào.

Ai bảo các ngươi không ở Tháp Thiên Khải dưỡng lão thật tốt, lại chạy đến đây kiếm chuyện.

Kẻ cầm đầu Dạ Ảnh cũng đã chết rồi.

Nhưng đã tạo thành cục diện bây giờ, tiếp theo nên làm cái gì?

Minh Thù quay đầu nhìn một chút.

Người bên kia đang theo dõi bong bóng trống rỗng phiêu dạt trên mặt biển bên này.

Vẻ mặt con người như gặp ma.

Người cá lại có chút kích động.

Hải thần!

Nhất định là hải thần!

Chỉ có hải thần mới có được lực lượng như vậy!

Minh Thù: "..."

Cô yên lặng ngắm bánh trôi bảy màu đang lơ lửng trên mặt biển một chút, chúc mừng a, hải thần tân nhiệm.

Tiểu · hải thần tân nhiệm · Bảy Màu · Thú nhỏ vui vẻ lăn lộn một vòng.

Cố ý cuốn lên vòi rồng trên mặt biển.

Các người cá càng kích động.

Vòi rồng hướng tới vị trí của Minh Thù, trực tiếp làm ca nô lật ngược.

Minh Thù cùng An Liễm rơi vào trong nước.

An Liễm che chở Minh Thù, phòng ngừa bị cuốn vào bên trong vòi rồng.

Minh Thù xóa xoa mặt, ngươi đang làm gì!

Tiểu · hải thần tân nhiệm · Bảy Màu · Thú nhỏ: "..." Sai lầm sai lầm!

Minh Thù: "..." Trẫm tin ngươi có ma!

Hừ!

Thú nhỏ uốn éo vặn vẹo trên mặt biển, sau đó tiến vào trong nước không thấy nữa.

Minh Thù: "..."

Quả nhiên là cố ý!

Có bản lĩnh ngươi đừng trở về!

Vòi rồng dời khỏi phía xa trên mặt biển, chậm rãi biến mất ở đường chân trời.

"Em phải đi rồi sao?" An Liễm nhẹ giọng hỏi.

Minh Thù nắm lọn tóc bị gió thổi lên: "Không đi."

An Liễm có chút trừng lớn mắt, trong sự vui mừng mang theo sự nhảy cẫng: "Thật sự?"

"Giả."

An Liễm: "..." Đến cùng là thật hay giả?

-

Minh Thù đương nhiên không hề rời đi, cô ở lại giúp bọn hắn đánh nhau... Không phải, đánh trận.

Minh Thù biết được Yaze tạm thời ở bên phía người cá bên này, có chút ngạc nhiên.

Nhân vật phản diện đều... Thức thời như thế sao?

Có Minh Thù ở đây, cuộc chiến này đánh nhau càng dễ hơn nhiều.

Đối với chủng tộc người cá chỉ dựa vào vật lộn cũng không bị đánh chết này, Minh Thù cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Cho nên Minh Thù dẫn bọn hắn đi cướp bóc trang bị của con người.

Cái này mẹ nó mới là phương thức đánh trận chính xác.

Vật lộn cái quỷ gì!

Các ngươi sợ là bật hack mới lâu như vậy không bị đánh chết!

Trước kia người cá cũng cướp được một chút, nhưng loại vật này bọn hắn không biết chế tạo, toàn bộ nhờ vào cướp cũng rất phiền phức.

Minh Thù chỉ có thể cảm thán ở biển thật gian nan.

Cơ hội đổi đời quả nhiên vẫn là cá ướp muối, một chút cũng không sai.

Mà đối với người cá nói, Minh Thù là một con người lại dẫn đầu bọn hắn đánh con người...???

Cái này thật không phải là gián điệp do con người phái tới sao?

Coi như cô cùng An Liễm đại nhân có quan hệ không tầm thường, cũng không sửa đổi được sự thật cô là con người!

Chủng tộc khác biệt, làm sao có thể kề vai chiến đấu?

Minh Thù dùng sự thật dạy cho bọn hắn cô vẫn thật có thể dẫn bọn họ đánh trận, hơn nữa còn có thể chiến thắng được một cách đẹp đẽ.

Bất quá thỉnh thoảng nghe thấy người cá nói lên chuyện hải thần trước đó, cô chỉ có thể trầm mặc.

Nào có cái gì hải thần.

Đều là gạt người.

Một lúc sau, thanh âm của các người cá liền nhỏ xuống.

Có thể dẫn đầu bọn hắn đánh con người... Con người, coi như cô có hai cái chân dài, cũng là con người tốt!

Trải qua nửa tháng, con người rốt cuộc cũng chưa bắt được một người cá.

Hơn nữa còn bị người cá bức về đường ven biển.

Con người bên kia cũng truyền tới tin tức.

Thuốc giải độc cũng cần máu của người cá.

Chỉ có máu của người cá mới chứa chất giải độc, hơn nữa số lượng cực kỳ ít, cần rất nhiều máu của người cá.

Vậy cũng thật xấu hổ.

Hiện tại không bắt được người cá thì làm sao có máu của người cá?

Tiếp tục mở rộng binh lực bắt người cá?

Bất quá sự thật chứng minh không được, vũ khí hạng nặng của bọn hắn xuống nước liền sẽ bị phá hỏng.

Loại vật này uy lực to lớn, nhưng một khi bị phá hỏng, sửa chữa cũng rất tốn thời gian.

Người cá dưới nước xuất quỷ nhập thần, trước kia bọn hắn còn có thể đề phòng được, hiện tại đề phòng đã không được, hoàn toàn không biết bọn họ sẽ từ chỗ nào xuất hiện.

Cho nên làm sao bây giờ?

Con người đang chờ máu của người cá để cứu mạng.

Minh Thù ngồi ở một khối đá ngầm trên biển, cúi thấp đầu loay hoay cổ tay, đang nhắn tin cho Du Tĩnh Nhã.

Bất quá vẫn không gửi đi được.

Cuối cùng gửi thêm một lần rồi từ bỏ.

Cô liếc mắt, thiếu niên dựa vào đá ngầm, đuôi cá màu trắng bạc lộ ra chóp đuôi, ánh sáng chiếu vào giống như một vầng sáng làm cho người ta nhìn không rời.

Minh Thù đưa tay bắt lấy chóp đuôi hắn.

Thiếu niên kinh ngạc, quay đầu nhìn qua: "Làm... Làm gì?"

"Sờ một chút, thế nào?" Minh Thù có lý chẳng sợ.

Tiểu yêu tinh có cái đuôi hơi kỳ quái, hơn nữa còn rất đẹp, không sờ làm sao xứng đáng hắn với cái đuôi dài của hắn.

Thiếu niên nhìn chóp đuôi bị Minh Thù dắt lấy...

Đó là sờ sao?

Đó là túm được không?

Có người đối đãi với đối tượng của mình như thế sao?

Minh Thù buông cái đuôi hắn ra, chuyển đến bên cạnh hắn, ghé vào bả vai hắn: "Hỏi cậu một chuyện."

An Liễm cảm thụ được nhiệt độ trên người Minh Thù, hơi gật đầu: "Ừ."

Minh Thù xích lại gần lỗ tai hắn, nhỏ giọng thầm thì hai câu.

Thần sắc An Liễm đầu tiên là cổ quái, sau đó trên gương mặt lộ ra một tia ửng đỏ, một mực đỏ đến mang tai.

"Em hỏi cái này để làm gì?"

"Có vấn đề gì? Cậu cùng với tôi, vấn đề này chẳng lẽ không cần cân nhắc?"

"..." An Liễm liếc mắt nhìn cô một chút, chậm rãi gật đầu: "Có thể."

Minh Thù nhíu mày, cười đến có chút mập mờ.

An Liễm giống như không tốt lắm, chìm xuống dưới đáy nước, toàn bộ đuôi cá đều chìm đến đáy nước, Minh Thù chỉ có thể nhìn thấy bên hông hắn lộ ra một chút màu trắng bạc.

Minh Thù cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, rất nhanh liền dời chủ đề: "Cậu dự định cứ dông dài như vậy?"

"Đường ven biển thủ không được, đối với tộc nhân sau này mà nói cũng là tai nạn, chúng ta không thể để con người bước vào hải vực."

Cái này là quy củ vẫn luôn di truyền của tộc người cá.

Con người nên sinh sống trên đất bằng.

Hải vực là địa bàn của người cá.

"Nhưng hao tổn như vậy cũng không phải là biện pháp."

An Liễm cũng hiểu điểm này.

Gần đây hắn vẫn luôn suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể kết thúc chiến tranh nhiều năm như vậy.

Nếu cứ tiếp tục đánh cũng đánh không ra kết quả, không chỉ là vấn đề tiêu hao, còn rất phiền phức.

Minh Thù để An Liễm dựa vào chân của mình, cô sờ mái tóc mềm mại của An Liễm:"Cho nên cậu định làm như thế nào?"

An Liễm cau mày suy nghĩ.

"Muốn tôi dạy cậu không?"

An Liễm liếc nhìn cô một cái: "Không cần."

"Cậu xác định?"

An Liễm nhấp môi một chút, có chút nâng lên một đường cong: "Em hôn hôn tôi đi, có em cổ vũ, tôi sẽ giải quyết tốt."

Minh Thù: "..."

Cái này là nhân cơ hội kiếm lời ở chỗ lão tử sao?

"Không hôn."

Ngươi nói trẫm hôn trẫm liền hôn?

Không có sĩ diện sao?

An Liễm hơi nhô một chút: "Hôn."

"Không."

"Vì sao không?"

"Không muốn hôn."

An Liễm càng vượt lên, Minh Thù chỉ có thể lui về phía sau, tay chống trên đá ngầm cùng hắn đối mặt.

"Tôi muốn..."

Ánh mắt của thiếu niên trong suốt giống như biển khơi xanh thẳm, gợn sóng dập dờn, chứa đựng phong cảnh đẹp nhất.

Hắn một tay nắm chặt tay Minh Thù, một tay khác vòng qua hông cô.

"Tôi muốn hôn em."

Thiếu niên cúi đầu xuống, trán chống đỡ lấy trán của Minh Thù, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Có thể chứ?"