Một phút sau.

Cuối cùng hắn cũng nhớ tới mình đang thi hành nhiệm vụ, sau đó gặp phải một viên bánh trôi kỳ quá...

Đó rốt cuộc là cái gì?

"Cô... Là ai?" Thanh âm hắn có chút khàn khàn, híp mắt dò xét tiểu cô nương trước mặt.

"Lời này hẳn là tôi hỏi các người đi." Minh Thù nói: "Xông vào nhà tôi, muốn làm gì?"

Nhà cô?

Nam nhân giống như đã nghĩ đến cái gì, hắn giãy dụa một chút, nhưng càng giãy dụa thì sợi dây trên tay càng chặt.

Thân là quân nhân tự nhiên sẽ biết đó là nút buộc.

Nam nhân từ bỏ việc giãy dụa, đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, chính nghĩa nói: "Cô tàn trữ người cá, trái với pháp luật của công dân!"

"Vậy anh dám báo cảnh sát bắt tôi sao?"

"..."

Dưới tình huống bình thường hắn đương nhiên dám.

Nhưng vấn đề bây giờ là nhiệm vụ...

"Tôi chính là quân nhân, cô nhanh thả tôi ra, không thì tội danh của cô sẽ càng nặng hơn thôi."

Minh Thù cười khẽ, thái độ thờ ơ: "Tàn trữ người cá liền đủ phán cả một đời, lại thêm một tội tập kích quân nhân, cũng không có gì khác biệt nha."

"..."

Nam nhân hít sâu một hơi, hắn khuyên nhủ: "Tiểu cô nương, người cá là giống loài cực kì hung tàn, cô giấu hắn cũng chỉ mang đến tai nạn cho cô."

"Thế nhưng người như tôi từ nhỏ đã thích những thứ hung dữ."

"..."

Còn có thể trò chuyện hay không!

"Nếu anh không nói cho tôi biết là ai bảo các người đến, có thể tôi phải động thủ."

Minh Thù nhìn hắn, trong con ngươi lúc nào cũng mang theo ý cười lại làm cho người ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được một tiểu cô nương như thế lại có thể nói ra lời như vậy.

"Yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."

Mấy phút sau.

Nam nhân kêu rên liên hồi.

Đây chính là nhẹ nhàng một chút mà cô nói sao?

Tại sao phải làm hắn tỉnh lại!

Nhiều người như vậy, tại sao lại là hắn!!

Người bình thường đoán chừng cũng không kiên trì được bao lâu, người đã được trải qua huấn luyện sẽ kiên trì lâu hơn một chút.

Nếu không phải loại đặc biệt trâu bò kia, người bình thường cũng sẽ không chịu nổi phương thức thẩm vấn của Minh Thù.

Thân thể này căn bản không phải để tra tấn.

Thiếu niên chống lấy đuôi cá đứng trước cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn về phía bên ngoài.

Vẻn vẹn nhìn vài giây liền khép cửa lại.

Con người quả nhiên thật hung tàn.

Thật đáng sợ.

Nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

Thiếu niên lần nữa chuyển đến cửa sổ, trước đó hắn đã đẩy cái cửa sổ này nhưng hoàn toàn đẩy không ra.

Nhưng lúc này, hắn nhẹ nhàng đẩy lại đẩy ra được.

Gánh nặng trong lòng thiếu niên liền được giải tỏa, hắn nhìn ra bên ngoài một chút, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân vẫn còn tiếp tục.

Hắn nắm lấy bệ cửa sổ bò lên trên, đuôi cá ở trong nước dùng rất tốt nhưng ở đây lại có vẻ hơi vụng về.

Bò nửa ngày cũng không bò lên được cửa sổ.

Nhanh lên.

Không thì sẽ bị phát hiện.

Thiếu niên có chút gấp, cái đuôi không tìm được nơi chống đỡ, thân thể hụt một chút ngã về phía sau.

Thời điểm Minh Thù đẩy cửa ra vừa vặn nhìn thấy một màn đạp hụt kia của thiếu niên.

Tới đỡ?

Đỡ cái gì mà đỡ, không ngã đau một chút liền không biết tốt xấu.

Cho nên thẳng nam Thù cứ như vậy nhìn thiếu niên ngã trên sàn nhà.

Cô đi qua đỡ người dậy, trực tiếp ôm hắn đến trước cửa sổ: "Nơi này là tầng 25, cậu cho rằng đuôi cá của cậu có thể bay được? Cậu dự định té xuống cung cấp thi thể cho những nhà nghiên cứu yêu thích giải phẫu người cá sao?"

Thiếu niên hơi nhô đầu ra cửa sổ, phía dưới dòng xe cộ như nước, lại còn nhỏ bé như kiến hôi.

Quên mất...

Nơi này là lục địa.

"Còn chạy không?"

Thiếu niên: "..." Không chạy thì không chạy, cần phải nói như vậy sao? Con người ác độc!

Minh Thù ôm hắn trở lại bồn tắm, nước thẩm thấu qua đuôi cá, thiếu niên co rúc vào nơi hẻo lánh.

"Sao cậu lại đắc tội với người của quân đội? Tốn công tốn sức như vậy tới bắt cậu?"

"... Không liên quan tới cô."

Minh Thù vòng hai tay lên ngực: "Chuyện không liên quan đến tôi, nhưng cậu có thể dựa vào chính mình để chạy thoát sao?"

Thiếu niên: "..."

Thiếu niên dường như giãy dụa nội tâm thật lâu, cuối cùng vẫn trầm mặc.

Minh Thù bất đắc dĩ, sự phòng bị của hắn cũng quá nặng đi.

Đối mặt với mình cũng phòng bị như vậy, Minh Thù không dám nghĩ tới thời điểm không có cô hắn đã trải qua như thế nào.

Minh Thù thu dọn phòng vệ sinh một chút, đóng cửa lại rời khỏi.

Những người kia chỉ là nhận được mệnh lệnh bí mật đến đây bắt hắn, cũng không rõ mục đích bắt hắn là gì.

Minh Thù đem những người bên ngoài xử lý.

Cái này là người sống cũng thật phiền toái.

Cuối cùng Minh Thù suy nghĩ thật lâu mới đem toàn bộ bọn hắn đưa cho chú cảnh sát.

Đương nhiên sẽ không cứ như vậy đưa qua, còn chuẩn bị cho bọn họ một chút lễ vật nhỏ coi như chứng minh thân phận của bọn hắn, muốn ra được cũng sẽ có chút phiền phức.

Để bọn hắn khi dễ tiểu yêu tinh nhà trẫm!

Thú nhỏ nằm sấp trên ghế sa lon, khẽ ngẩng đầu nói: "Con sen, ngươi cẩn thận virus người cá một chút, đừng để bị lây nhiễm."

"Biết rồi."

"Ta đói!"

"Không bằng chúng ta đem con cá trong kia nấu ăn?"

"..." Không cho ta ăn thì cứ nói không cho ta ăn, cần phải châm chọc ta như thế sao?

Thiếu niên "vừa vặn nghe thấy": "..."

Con người thật ác độc!

Tích tích tích ——

Minh Thù đang trêu chọc thú nhỏ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Triều.

"Sương Sương con đang ở đâu?"

"Khách sạn."

"Con không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"... Vậy là tốt rồi, vậy con cứ ở khách sạn trước, chờ mẹ tìm được nhà ở liền dọn qua, mấy ngày gần đây không nên quay lại."

Giọng điệu này của mẹ Triều rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá bà ấy cũng không có dự định nói cho Minh Thù, nói xong hai câu liền vội vàng cúp điện thoại.

Nếu mẹ Triều đã không nói cho cô biết, cô cũng có thể tự mình nghe ngóng.

Đêm qua trong nhà có hai tên cướp xông vào, thấy sắc đẹp nảy lòng tham nên xém chút làm nhục Triều Sở, nếu không phải mẹ Triều trở về kịp thời, đoán chừng Triều Sở thật sự đã...

Mặc dù mẹ Triều ghét Triều Sở nhưng cũng không thể nhìn cô ta xảy ra chuyện như vậy.

Cho nên Triều Sở thoát được một kiếp.

Đêm qua nếu như đổi thành nguyên chủ, đoán chừng đã... Xong đời rồi.

Minh Thù tìm số điện thoại của Triều Sở, nhắn tin chúc mừng.

Làm sao cũng phải để tiểu khả ái Triều Sở biết là mình xúi giục người tìm cô ta a.

Triều Sở không biết là chưa thấy được hay là thấy được cũng không trả lời, Minh Thù chờ vài phút đều không có phản ứng.

Cô để điện thoại di động xuống, suy nghĩ tiếp theo nên làm sao bây giờ.

Khẳng định không thể cứ đợi mãi ở chỗ này.

Trước tiên cần phải tìm nơi tiểu yêu tinh có thể ở.

Minh Thù gãi gãi mu bàn tay, phía trên chẳng biết lúc nào đã hiện lên một mảng, Minh Thù nhấp môi một chút ra ngoài mua thuốc.

Đây cũng không phải nói là người cá bẩn.

Chỉ là hoàn cảnh sinh hoạt không giống.

Hiện tại con người đã sản xuất ra các loại thuốc phòng ngừa người cá, chỉ cần không phải virus gì khó giải quyết cũng chỉ cần uống thuốc liền không sao.

Minh Thù thương lượng với mẹ Triều thuê một tòa biệt thự độc lập.

Mẹ Triều hơi kinh ngạc nhưng cũng không có phản đối, còn tự cô chọn chỗ mình thích.

Nguyên chủ không biết mẹ Triều làm công việc gì, chỉ biết là làm cho chính phủ, chẳng những dễ dàng mà giờ làm việc cũng tùy ý, tiền lương lại cao, hàng năm còn có các loại phụ cấp khác.

Không mua biệt thự mà chỉ thuê thì đối với bà ấy mà nói cũng rất nhẹ nhàng.

Mà biệt thự có bể bơi bên ngoài không có nhiều, Minh Thù cũng không chọn được bao nhiêu.

Minh Thù đem những nơi chọn được đưa cho mẹ Triều, sau khi mẹ Triều xem cảm thấy khá được liền cứ quyết định như vậy.

Bất quá muốn giấu diếm mẹ Triều nuôi một con cá...