Hiện tại cô không có đóng phim, hợp đồng của nguyên chủ cùng công ty còn hai tháng nữa mới đến kỳ.

Hiện tại công ty đang cố ý phóng túng, dẫn đến trên mạng mắng cô càng ngày càng nhiều.

Mẹ Văn lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi chuyện này công ty làm sao cũng không có giúp bà giải quyết.

Minh Thù lắc lư hai câu.

Cố Tích không gọi điện thoại, ngược lại là gửi tin nhắn là nếu như cô cần, cô ta có thể giúp một tay.

Minh Thù gửi cho Cố Tích một video khủng bố ngắn.

Sau đó Cố Tích cũng không nhắn tin cho cô nữa.

Sau mấy ngày, nhiệt độ hơi thấp xuống một chút.

Nhưng vẫn có một vài anti-fan chân ái kiên trì không ngừng bôi đen cô.

Thậm chí còn có người nói muốn tìm tới nhà cô, dạy cô làm cách làm người.

Chớ hoài nghi.

Có người thật có thể làm được.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có một minh tinh bị lộ địa chỉ, anti-fan ngăn chặn cô ấy lại, trong lúc đó có người cầm đao đâm cô ấy chết.

Hôm nay Minh Thù ra ngoài ăn gì đó, thời điểm trở về phát hiện mười mấy người đang tụ tập bên ngoài chung cư.

Minh Thù: "..."

Không có may mắn như vậy chứ?

Đám người kia thấy cô giống như con ruồi nhìn thấy trứng thối... Phi!

Minh Thù ôm chặt đồ ăn vặt, co cẳng bỏ chạy.

Cô quay đầu hô một tiếng: "Các người đuổi theo tôi làm gì!"

Trẫm không có phát quà vặt!

Cũng sẽ không đem đồ ăn vặt cho các ngươi!!

Minh Thù bị bọn họ đuổi tới một con đường cụt, Minh Thù leo lên tường ngồi.

Bọn họ đứng phía dưới thở hổn hển.

"Văn Địch cô là một nữ nhân không biết xấu hổ, phá hoại gia đình người khác, người như cô nên cút ra khỏi giới giải trí."

"Giới giải trí cũng không phải nhà cô mở, cô muốn tôi cút thì tôi phải cút? Tôi liền không cút!"

"..."

Minh Thù không biết xấu hổ như vậy, hiển nhiên là để đám người mở rộng tầm mắt.

"Văn Địch, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?"

Minh Thù suy tư một chút: "Đại khái... Là bởi vì tôi xinh đẹp?"

"..."

Có xấu hổ hay không!

Có xấu hổ hay không!

"Cô xuống đây!"

"Tôi không!" Minh Thù nắm chặt đồ ăn vặt: "Tôi xuống để các người đánh chết tôi, tôi ngốc sao?"

"Văn Địch cô biết trước kia tôi thích cô thế nào không? Thế nhưng cô lại là người như vậy, cô làm tôi quá thất vọng."

"Giới giải trí tại sao có thể có loại rác rưởi như cô."

"Cút ra khỏi giới giải trí!"

Phía dưới lao nhao rất là náo nhiệt.

Minh Thù như đế vương đưa tay: "Yên tĩnh! Yên tĩnh!!"

Không biết có phải khí thế trên người Minh Thù hay không, chúng anti-fan an tĩnh đến quỷ dị.

"Tôi nói, làm sao các người biết tôi ở đây?"

Một anti-fan nào đó nói, dùng giọng điệu chán ghét không thôi: "Chính cô làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, hiện còn sợ người khác biết cô ở chỗ nào thì làm được gì, sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế!"

"Xin nhờ, minh tinh nào lại không sợ người khác biết mình ở chỗ nào? Hôm nay cô ra ngoài quên mang theo não sao?

"..."

Minh Thù sách một tiếng: "Các người là dự định làm dũng sĩ chính nghĩa, diệt trừ khối u ác tính như tôi cút ra khỏi giới giải trí sao?

"Các người có mang dao không?"

"Muốn đâm tôi hai cái cho hả giận không? Cần tôi phối hợp với các người không? Tư thế nào tương đối tốt, các người có muốn quay một cái video để toàn thế giới đều biết các người vi hành chính nghĩa như thế không?"

Nhóm anti-fan phía dưới biểu lộ cổ quái.

Cô điên rồi sao?

Thận chí bọn họ lui về phía sau mấy bước.

Minh Thù trấn an bọn họ: "Yên tâm tôi không báo cảnh sát."

Chúng anti-fan: "..."

Minh Thù nói đến hơi mệt, lấy đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa giảng đạo lý.

"Các người có mưu đồ gì, hao tốn thời gian tinh lực đến chặn tôi, có thể được hồi báo cái gì, sinh hoạt đều gian nan như vậy, cực khổ một chút mà!"

Chúng anti-fan: "..."

"Có nhiều thời gian như vậy, tôi thấy các ngươi đều là không có đối tượng a."

Chúng anti-fan: "..."

"Liền coi như các người đuổi theo tôi, tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với các người!!"

Chúng anti-fan: "!!!"

Ai muốn cùng một chỗ với cô!

Bọn họ đến là để dạy cho cô một bài học!

Tại sao lại ở đây nghe cô nói nhảm.

Nhóm anti-fan kịp phản ứng mình tới để làm gì, đang chuẩn bị phản kích đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Nhóm anti-fab trừng mắt về phía Minh Thù.

Không phải cô nói không báo cảnh sao?!

Minh Thù rất vô tội: "Tôi thật không có báo cảnh sát."

Cảnh sát nói là nhận được tin tức phát hiện có người tụ tập ức hiếp người khác.

Đám người này bị mang về, Minh Thù lập tức tố cáo bọn họ, đám anti-fan kia tức giận đến xém chút cùng cô đánh nhau tại cục cảnh sát.

Minh Thù không có chút dáng vẻ nào của thần tượng, cùng nhóm anti-fan mắng nhau đến vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng tách bọn ra mới yên tĩnh lại.

Minh Thù không làm gì, ghi xong khẩu cung liền có thể rời đi.

Bất quá cô còn chưa ra khỏi cục cảnh sát liền nhận được tin tức.

—— Ảnh hậu Văn Địch cùng fan hâm mộ đánh nhau, bị cảnh sát mang đi.

Nếu như không phải tiêu đề không cho phép, Minh Thù rất hoài nghi bọn họ sẽ viết —— Hai bên vào tù.

Minh Thù ấn mở ra xem, đoán chừng là trước đó đám người kia có người phát ra bị truyền thông nhìn thấy, một phen "Yêu hận tình thù" sáng tác sau đó thì có tin tức này.

Minh Thù phát.

Văn Địch V: Tin tức giả, tôi không có động thủ, tôi chỉ là cùng bọn họ giảng đạo lý, có chú cảnh sát làm chứng. @X thị phân cục.

[ phốc, Địch Tử đột nhiên có chút đáng yêu a! ]

[ cả ngày đều có tin tức, có phiền hay không? ]

[ tại sao lại là cô ta, hot search mấy ngày nay đều là của cô ta, xong chưa, một nữ nhân dựa vào việc bán thân rốt cục có gì đáng chú ý. ]

[ lầu trên có bị bệnh không, Địch Tử là dựa vào thực lực được không? Địch Tử của chúng tôi từ mười lăm tuổi đã đóng phim, mỗi một bộ phim đều là kinh điển, cầm qua giải Ảnh hậu Balabala... ]

Vị chân ái này hưng phấn đem cuộc đời Văn Địch viết toàn bộ.

Thời điểm Văn Địch diễn bộ phim thứ nhất cũng chưa có tiếp xúc qua biểu diễn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô liền làm đạo diễn lúc đó khen không dứt miệng.

Tổng kết: Địch Tử của chúng tôi trời sinh chính là diễn viên, dựa vào thực lực!

Minh Thù thu điện thoại lại, chậm rãi lắc về chung cư.

Răng rắc ——

Thanh âm rất nhỏ vang lên, Minh Thù điềm nhiên như không có việc gì đi lên phía trước.

Chó săn mà thôi.

Ngươi càng không cho chụp, họ càng muốn chụp.

Trẫm cho ngươi chụp thoải mái.

Cho nên tuyến đường ban đầu định trở về của Minh Thù liền chuyển đến gần đó ăn bữa khuya.

Người kia cũng rất tận tụy, một đường đi theo cô.

Ăn xong đồ ăn, dẹp đường hồi phủ.

Người kia vẫn còn đi theo cô.

Minh Thù nhịn không được quay đầu nhìn.

Đối phương tránh rất nhanh, Minh Thù chỉ thấy một cái bóng.

Cô hơi dừng lại, quay người đi trở về.

Cô quan sát hai bên cũng không thấy được người.

Minh Thù cắn hai cái bánh đường ngọt, chậm rãi xoay người đi về hướng chung cư.

Ngay sau khi cô rời đi, một bóng đen chậm rãi xuất hiện chỗ khúc cua.

Hắn nhìn về phía trước một chút, phát hiện người vừa rồi đã rời khỏi không thấy được.

Hắn từ chỗ tối bước ra ngoài.

Trong tay hắn mang theo máy ảnh, áo thun màu trắng, thân hình cao gầy hơi cúi thấp đầu vừa vặn ngăn trở ánh sáng lờ mờ bên cạnh đánh tới.

Người kia dừng một hồi lâu mới đi về phía chung cư.

"Này."

Giọng nói thanh thúy của nữ sinh làm bước chân hắn dừng lại, hắn lần theo giọng nói nhìn sang.

Nữ sinh đứng bên cạnh một cái cây, đạp ở nơi ánh sáng giao nhau, lẳng lặng nhìn hắn.

*

【 Hài Hoà Hiệu 】

Minh Thù: Ta biết các ngươi không phục, nhưng các ngươi có thể làm gì ta? Đánh không lại ta, lại không xinh đẹp như ta!

Anti-fan:...

Minh Thù: Không sao, các ngươi còn có thể hận ta!

Anti-fan:...

Tiểu tiên nữ: Đến! Bỏ phiếu! Ta giúp các ngươi đánh cô ấy!!