Minh Thù rất hối hận, ngay từ đầu không nên giúp hắn, Diệp Tịch từ khi mở ra cửa chính thế giới mới liền bắt đầu dây dưa không bỏ.

"Tôi nói, đầu của cậu một ngày không thể suy nghĩ những thứ khác sao?"

Diệp Tịch rất vô tội: "Darling, tại sao tôi phải nghĩ thứ khác? Điều tôi nghĩ chỉ có mình em."

Minh Thù: "... Có thể theo đuổi những thứ khác hay không?"

Diệp Tịch tiếp tục: "Darling chính là điều tôi muốn theo đuổi."

"Ngoại trừ tôi!"

Diệp Tịch suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có."

Minh Thù có chút phát điên: "Giấc mộng đâu? Lý tưởng đâu?"

Có thể suy nghĩ về tương lai hoài bão một chút hay không!

Đồ ăn vặt của trẫm đều muốn khởi nghĩa tạo phản!

"Giấc mộng là em, lý tưởng cũng là em." Diệp Tịch một mặt kiêu ngạo: "Darling, tôi thích em nhất."

"Tôi làm sao nói cho cậu không..."

"Tôi chỉ còn hơn nửa năm sẽ phải chết."

"..."

Minh Thù nghĩ đến tuổi thọ đếm ngược trên thẻ, cả người có chút buồn bực, cô đã thử dẫn dắt hắn khôi phục ký ức, nhưng một chút tác dụng cũng đều không có!

"Tôi chỉ muốn cùng darling có nhiều hồi ức hơn." Diệp Tịch ngữ khí cô độc: "Em nói, tôi không phải người của thế giới này, thế nhưng tôi vẫn không nhớ rõ, tôi không biết chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu thế giới này thiết lập lại, tôi cũng không có cách nào bắt đầu lại từ đầu..."

"Nói bậy cái gì." Minh Thù tát vào đầu hắn một cái, sau đó kéo đầu hắn ấn trong ngực mình: "Cậu cả ngày đoán mò, nghĩ mình là Diệp muội muội đa sầu đa cảm sao?"

Diệp Tịch đã được ôm như mong muốn, nhịn xuống lộ ra một nụ cười như ý.

-

Lục Ngưng gần đây bận việc làm cho hai khu chung sống hòa bình, cũng không biết cô làm sao thuyết phục được Diệp Văn ký, có Diệp Văn Ký dẫn đầu... Thương lượng vẫn gian nan như cũ.

Trước hết bọn họ phải tìm cách hủy đi phòng tuyến của khu Tây Thành, về sau người của khu Đông Thành tiến vào khu Tây Thành không cần phải điền giấy, cũng không cần giao tiền đặt cọc.

Nhưng ý nghĩ này, nói thì dễ làm thì khó.

Những người của khu Tây Thành kia làm sao có thể tiếp nhận về sau đi ngoài đường đều có thể trông thấy người của khu Đông Thành đầy đường.

Tiếng kháng nghị cơ hồ muốn nhấn chìm bọn họ.

Lục Ngưng cũng hoài nghi tới việc mình làm có chính xác không.

Thế nhưng Giáng Tuyết tiểu thư đã nói qua, cô có thể làm được.

Cho nên cô vẫn kiên trì.

Lục Ngưng cũng không dám đi tìm Ban Lan, cô sợ chuyện của mình làm sẽ liên lụy đến Ban Lan.

Ban Lan không có ký ức vòng trước...

Hắn không nên bị cuốn vào những việc này.

Về sau khu Tây Thành thanh âm yếu xuống, thậm chí có người bắt đầu ủng hộ bọn họ.

Lục Ngưng không biết vì sao, những người kia cũng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn cô có chút oán độc cùng đề phòng.

Nhưng sự tình lại đang phát triển theo phương hướng tốt.

Cô cho là...

Là như vậy.

-

Trận tuyết rơi đầu tiên bắt đầu mùa đông tới vừa nhanh vừa vội, tất cả mọi người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Tất cả mọi người đông lạnh đến run lẩy bẩy, tuyết lớn ngăn chặn giao thông, phòng tuyến của khu Tây Thành đã rút lui một nửa, lúc này ở dãy ngăn cách khu Tây Thành cùng khu Đông Thành đang chặn từng hàng xe.

Tuyết lớn dày đặc rơi xuống, toàn bộ thế giới bao phủ trong làn áo bạc, gió rét lạnh lẽo.

Lục Ngưng đang cùng Diệp Văn Ký thương lượng sự việc

Một người đột nhiên xông vào: "Tiên sinh, Lục tiểu thư, bên ngoài... Bên ngoài phát sinh bạo loạn."

"Cái gì?"

"Chuyện gì xảy ra!"

Diệp Văn ký cùng Lục Ngưng đồng thời đứng lên.

Người báo tin thở hổn hển: "Vừa rồi có người ở Phú Sinh Lộ bên kia nổ súng giết người, Vâng... Là người khu Đông Thành."

Mấy chữ cuối cùng giống như một cây đao đâm vào lòng Lục Ngưng.

Diệp Văn Ký nhanh chóng sắp xếp người đi xem một chút, thuận tiện liên hệ cho người trấn áp bên phía chính phủ.

Cuối cùng mặc dù đã trấn áp lại nhưng bởi vì chuyện này nên khu Tây Thành bất mãn bộc phát.

Đây chính là bọn họ đề xướng hai khu hòa bình cùng tồn tại?

Để khu Đông Thành rác rưởi tới giết bọn họ?

Lục Ngưng cùng Diệp gia trong lúc nhất thời trở thành mục tiêu công kích.

"Diệp tiên sinh..." Lục Ngưng nhìn Diệp Văn ký: "Có phải tôi đã làm sai hay không?"

Lục Ngưng không cảm thấy khu Đông Thành xấu như khu Tây Thành vẫn luôn nói vậy, nhưng một ít người đúng là không thể chịu đựng.

"Là tôi không cân nhắc tốt." Diệp Văn Ký sắc mặt nặng nề: "Không liên quan tới cô."

Bất quá..." Hắn dừng một chút, nhìn bên ngoài, ngữ khí chắc chắn: "Chuyện này nhất định có người lên kế hoạch."

Con ngươi Lục Ngưng co rút lại, có người lên kế hoạch?

Vậy chính là có người cố ý không muốn để khu Đông Thành cùng khu Tây Thành chung sống hoà bình...

Người như vậy khu Tây Thành đầy đường.

Ngay cả những người ủng hộ bọn họ đều có.

Cô không ngốc, cô có thể cảm giác được.

Những người kia không biết kiêng kị cái gì mà không thể không ủng hộ bọn họ.

Bọn họ bên này còn đang điều tra là ai lên kế hoạch, bên kia lại phát sinh bạo loạn, chết rất nhiều người.

Bạo loạn cùng nhau nối tiếp, thừa dịp trời tuyết lớn, phảng phất đang trong băng tuyết ngập trời liền diễn ra một trận kinh tâm động phách giao phong.

Mâu thuẫn của Tây Thành cùng khu Đông Thành lần nữa bị đẩy lên đầu ngọn sóng.

Ngoài cửa lớn Diệp gia tất cả đều là người kháng nghị.

Diệp Văn Ký đứng trong phòng khách nhìn tuyết rơi mênh mông trong sân nhà, nơi xa là âm thanh mọi người huyên náo kháng nghị.

"Anh trai, tôi đã sớm nói đây là việc không thực tế, các người lại bỏ ngoài tai không nghe, nhìn xem, người bên ngoài bây giờ sợ là muốn đem Diệp gia chúng ta lột da ăn sống."

Nam nhân cùng Diệp Văn Ký giống nhau đến mấy phần, âm dương quái khí lên tiếng.

Lục Ngưng nhìn người đàn ông này, nhịn không được rụt cổ một cái.

Nam nhân liếc cô một cái, càng cao giọng: "Anh trai lớn tuổi như vậy còn cùng tiểu cô nương còn trẻ như vậy làm rối cùng nhau, bị cô ta mê hoặc đến không biết trời đất, tôi thấy anh trai..."

"Im ngay!"

Diệp Văn Ký đột nhiên quát lớn.

"Tôi nói sai sao?Anh trai đây là thẹn quá hoá giận..."

"Cút lên trên cho tôi." Diệp Văn Ký không muốn nghe hắn nói nhảm.

Nam nhân ha ha hai tiếng, dứt khoát rời khỏi.

Diệp Văn ký nhìn về phía Lục Ngưng: "Lục tiểu thư, thật có lỗi, em trai tôi nói năng lỗ mãng."

Hắn cũng có thể làm ba ba của Lục Ngưng, làm sao lại có tâm tư khác.

Gần đây Lục Ngưng đã tiếp thu các loại ngôn luận đủ để cho cô có thể miễn dịch, nam nhân này... cô cũng không để trong lòng.

Cô chần chờ: "Diệp tiên sinh, có chuyện này... tôi không biết có nên nói hay không."

Trước đó Lục Ngưng không có nói cho Diệp Văn ký việc kia, bởi vì cô không có chứng cứ, không có chứng cứ rất dễ bị người ta ngộ nhận là nói hươu nói vượn.

Diệp Văn ký: "Bây giờ còn có cái gì nên nói hay không nên nói? Nói đi, chuyện gì."

Lục Ngưng nhấp môi dưới, đem việc trước kia nói cho Diệp Văn ký.

Người kia...

Chính là nam nhân vừa rồi gọi Diệp Văn Ký là anh trai.

Hai khu hòa bình, người phản đối lợi hại nhất Diệp gia cũng là hắn.

Diệp Văn Ký nghe xong liền trầm mặc.

Vì sao hắn lại muốn ngăn cản thế giới thiết lập lại?

Suy cho cùng vẫn là bởi vì Diệp Tịch.

Nếu như tuổi thọ của Diệp Tịch giống như bọn họ, mỗi lần thiết lập lại đều sẽ phục hồi như cũ, vậy hắn cũng sẽ không tốn sức như thế.

Hắn cảm thấy, chỉ có đình chỉ thế giới thiết lập lại, Diệp Tịch mới có thể tốt lên.

Nhưng cũng có người phản đối, tỉ như người em trai của hắn.

Trước kia hắn là ở bên ngoài phản đối, cùng mình huyên náo rất hung. Thế nhưng về sau hắn chỉ là âm dương quái khí châm chọc, còn tưởng rằng hắn là từ bỏ.

Ai biết sẽ từ chỗ Lục Ngưng nghe được một tin tức như thế.