Minh Thù nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chỉ có giọng nữ lạnh lùng nhắc nhở cô đối tượng đang gọi đã tắt máy.

Tiếng súng bên ngoài dần dần vang lên, một ngày càn quét mới bắt đầu.

Y Tích bên kia biết được vây bắt Lục Ngưng thất bại rất tức tối, đặc biệt là biết được Lục Ngưng đang ở Độ Kỷ, bộ dáng kia dọa sợ mấy người.

Yêu cầu bọn họ không để lại dư lực quét sạch khu Đông Thành, trong thời gian ngắn nhất đem khu Đông Thành dọn dẹp sạch sẽ.

Khu Đông Thành phản kháng càng ngày càng yếu, tất cả mọi người dường như cũng cảm thấy đã xong.

Ngay tại thời điểm khu Tây Thành cảm giác họ thắng tới nơi thì tất cả các kênh của khu Tây Thành bắt đầu đưa tin một sự kiện.

"Lục Ngưng tỷ, cô xem!"

Ban Lan đưa điện thoại tới trước mặt Lục Ngưng.

Trên màn hình là khuôn mặt mỉm cười của Minh Thù, giọng nói không nhanh không chậm, như tháng ba chậm rãi phất qua Thanh Phong.

"Hoan nghênh đi vào thế giới của tôi, ở đây các người có thể có vô tận tuổi thọ, vô tận tài phú..."

Lục Ngưng: "..."

Cái này là cái quỷ gì?

"Tất cả mọi người đều nhận được cái này." Ban Lan cũng ngơ ngác nói: "Cô ấy đang nói cái gì?"

Không chỉ bọn họ nhận được, các đài truyền hình lớn, màn hình quảng cáo trên đường cái của khu Tây Thành hết thảy đều phát cái này.

Minh Thù nói một đống lời kịch dạo đầu sau đó mới vào vấn đề chính.

"Không sai, hiện tại mọi người kỳ thật đều ở trong thế giới giả lập, các người coi tử vong là kết thúc? Không, tử vong không phải kết thúc, các người còn có cơ hội nguyên điểm phục sinh lại..."

Lục Ngưng: "..."

Thế giới giả tưởng, nguyên điểm phục sinh, cơ hội làm lại...

Mấy câu này làm mọi người có chút không biết làm sao.

Đặc biệt là người khu Tây Thành, bọn hắn đang sinh sống rất tốt, đột nhiên nói cho bọn hắn biết bọn hắn kỳ thật đang sống ở thế giới giả tưởng?

Cái này mẹ nó không phải là hài hước sao?

Các đại diễn đàn bên trên bắt đầu càn quét đề tài này.

Minh Thù làm xong việc, trở lại Độ Kỷ, người trong Độ Kỷ cũng không biết cô rời đi lúc nào.

Đám người cùng trợ lý Hạ lập tức vây quanh: "Đại tiểu thư, lời cô nói là thật hay giả?"

Bọn hắn cảm thấy đại tiểu thư là đang nhiễu loạn lực chú ý của khu Tây Thành!

Minh Thù: "Các cậu tin tưởng nó là sự thật, nó chính là sự thật."

Trợ lý Hạ: "..." Cái này không giống với không nói sao?

Lục Ngưng là người biết chuyện này, biểu lộ quỷ dị: "Cô cứ như vậy nói ra sự thật sao?"

Cô hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy sẽ làm như vậy!

Căn bản là không nghĩ ra có được không?!

Dù sao chuyện này là thật hay giả bọn họ cũng chỉ là nghe nói, không rõ ràng chân tướng.

Minh Thù mỉm cười: "Dân chúng có quyền lợi biết được chân tướng."

Lục Ngưng: "..."

-

Trên diễn đàn lúc này đã khí thế ngất trời.

Lầu 1: Thế giới giả tưởng? Người này có phải là bị bệnh thần kinh hay tên điên trốn viện tới đây không, động não cũng không tệ.

Lầu 2: Cô ta không đi viết tiểu thuyết thật sự là khuất tài, tôi nếu là sống tại thế giới giả tưởng vậy mấy chục năm ký ức chẳng phải đều là giả? Thật là người điên ở đâu cũng có.

Lầu 3: Trở lại điểm bắt đầu, cô ta coi đây là game sao, những người đã chết còn có thể trở lại hay sao? Đây là chuyện cười lớn nhất năm nay.

Lầu 4: Không phải, các người không cảm thấy người này rất lợi hại sao? Hiện tại tất cả đài truyền hình còn có điện thoại của rất nhiều người đều nhận được cái này.

Lầu 5: Sẽ không phải là trò đùa lớn nhất của ngày cá tháng tư chứ?

Lầu 6: Tôi biết cô ta, cô ta là người phụ trách của Độ Kỷ, hình như tên là Giáng Tuyết.

Càng ngày càng nhiều bạn trên mạng gia nhập, thân phận của Minh Thù cũng dần dần bị phơi ra ánh sáng.

Người phụ trách Độ Kỷ của khu Đông Thành, Giáng Tuyết.

Mặc dù phần lớn người không tin, nhưng chung quy sẽ có người hoài nghi, đã có người có thể phát hiện mánh khóe, trong người bình thường có lẽ chỉ có số ít phát hiện mánh khóe, chỉ là bọn họ không dám nói ra vấn đề của chính mình, sợ bị người khác xem thành dị loại.

Hiện tại Minh Thù cứ như vậy công bố ra, những người đã từng cảm thấy kỳ quái kia tự nhiên cũng bắt đầu biểu đạt quan điểm của mình.

Tấm thẻ tuổi thọ này là điểm làm cho người ta hoài nghi nhất.

Vì sao lại có vật như vậy?

Nhưng nếu đem điểm này sử dụng trong game giả lập thì hoàn toàn có thể lí giải được.

Tấn thẻ tuổi thọ tương đương với HP*, cướp đoạt tuổi thọ của người khác chính là bổ sung HP.

*HP ( Hitpoints): máu trong game

Tầng tầng lớp lớp các loại ngôn luận, phản đối cùng ủng hộ dần dần ngang hàng.

Bởi vì việc này, khu Tây Thành đã đình chỉ càn quét.

Bộ chỉ huy tác chiến khu Tây Thành.

"Y tiểu thư, cái này có phải là âm mưu của Độ Kỷ hay không?" Có người đưa ra quan điểm.

"Tôi cảm thấy rất có thể, trước đó Độ Kỷ vẫn luôn không có động tĩnh, bọn họ muốn điều khiển dư luận để đánh sụp chúng ta!"

"Cái gì mà thế giới giả tưởng, quả thực là nói hươu nói vượn!"

Trong phòng họp ngươi một lời ta một câu nói.

Y Tích lại đang nghĩ tới việc khác.

Vì sao mình có thể trùng sinh?

Nếu như là thế giới giả tưởng thì cô ta giống như một cái BUG, bởi vì chương trình bị lỗi nên cô ta mới đạt được cơ hội sống lại.

Thời điểm mọi người ở đây đều đắm chìm trong tin tức này thì ban đêm bầu trời liền xuất hiện dị thường.

Cả mảnh trời giống như bị xịt khói lên, hoàn toàn mơ hồ.

"Darling?"

Minh Thù ôm hắn: "Không có việc gì."

Vô số cột sáng từ bầu trời rơi xuống, đáp xuống mỗi góc thành phố.

Ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, bốn phía kiến trúc đều hoàn toàn không nhìn thấy người.

-

Bíp Bíp Bíp ——

Thanh âm chói tai đột ngột vang lên, Minh Thù vừa mở mắt liền thấy xe chạy như nước ngoài đường.

"Muốn chết sao!" Có người từ trong xe thò đầu ra hét với cô một tiếng.

Minh Thù lui về sau một bước, người kia hùng hổ lái xe đi.

Vẫn là khu Đông Thành quen thuộc, lúc này chính là buổi chiều lúc tan việc, mọi người đều chạy về nhà, náo nhiệt dị thường.

Minh Thù quay đầu nhìn tủ kính bên cạnh, vẫn là Giáng Tuyết.

Bất quá...

Nhìn qua hình như trẻ hơn một chút.

Giống như thời điểm mười bảy mười tám tuổi.

Minh Thù lấy tấm thẻ của mình ra.

Họ và tên: Minh Thù

Tuổi thọ còn thừa: 10 năm

Tuổi thọ cao nhất: 28 tuổi

Thời gian thiết lập lại trở về bốn năm trước.

Động tác cầm tấm thẻ của cô làm không ít người bên cạnh ghé mắt, thậm chí có người không có ý tốt dò xét cô.

Minh Thù cất tấm thẻ vào trong túi, ngắm nhìn xung quanh một vòng, xác định tiểu yêu tinh không ở gần đây.

Tiểu yêu tinh hẳn là cũng bị thiết lập trở lại bốn năm trước.

Minh Thù tìm đường về Độ Kỷ, cô đi vào liền có không ít người tới chào hỏi, có khuôn mặt xa lạ cũng có khuôn mặt quen thuộc.

"Đại tiểu thư tới."

"Chào đại tiểu thư."

Những người này hoàn toàn không nhớ rõ.

Minh Thù đi về phía phòng làm việc, tấm rèm che không có đóng, bên trong tấm thủy tinh trong suốt có một nam nhân đang ngồi nhàm chán lật đi lật lại văn kiện.

Minh Thù đẩy cửa đi vào, nam nhân quay đầu, khuôn mặt giống Minh Thù đến mấy phần giương lên nụ cười thật to: "Con gái, lại gặp mặt!"

Minh Thù mỉm cười: "Đúng vậy a, lại gặp mặt."

Có lẽ thấy biểu hiện của Minh Thù hơi khác biệt, nam nhân ném văn kiện trong tay ra: "Con gái, con còn nhớ rõ?"

"Nói một chút đi, có chuyện gì xảy ra?"

Nam nhân cười ha hả: "Con không phải đều biết sẽ có chuyện như vậy sao, trước đó không phải con đã chiếu cáo thiên hạ sao?"