Khu Đông Thành, một đường phố nào đó.

Lục Ngưng dựa vào tường ngồi, bốn phía đều là người đang nghỉ ngơi, có người bị thương, có người hiểu chút kiến thức chữa bệnh đang bận rộn giúp băng bó.

"Lục Ngưng tỷ, ăn chút gì đi?"

Ban Lan đưa cho Lục Ngưng một túi bánh bích quy.

Lục Ngưng không quá muốn ăn, máu tươi cùng thi thể làm cho cô có chút buồn nôn: "Cho bọn họ ăn đi."

"Lục Ngưng tỷ, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút đi." Ban Lan mở bánh bích quy ra đưa tới bên miệng Lục Ngưng: "Hiện tại quan trọng nhất chính là bảo tồn thể lực."

Lời cự tuyệt của Lục Ngưng nghẹn lại trong cổ họng, cô nhận lấy bánh bích quy, cắn một cái.

Ban Lan ngồi bên cạnh cô: "Lục Ngưng tỷ, cô nói vì sao lại trở thành như vậy chứ?"

"Tôi cũng muốn biết." Vì sao lại thành thế này.

Ban Lan cúi đầu, giọng nói có chút buồn bực: "Bọn họ đều nói là bởi vì Độ Kỷ, Lục Ngưng tỷ cô cũng cảm thấy như vậy sao?"

Lục Ngưng thần sắc mờ mịt, lẩm bẩm một tiếng: "Tôi không biết... Thế giới này..."

Ban Lan nói: "Lúc ấy Độ Kỷ phái người đưa tới rất nhiều vũ khí... Nhưng rất nhanh liền bị rút lại. Tôi nghe nói Độ Kỷ bên kia rất an toàn... Lục Ngưng tỷ, chúng ta có nên rút lui về phía bên đó hay không?"

Trước đó Ban Lan báo danh tham gia làm việc tại phòng tuyến, rất may mắn, hắn được chọn.

Mà bởi vì chịu khó làm việc nên được một quản sự cho theo bên cạnh.

Ban Lan cảm thấy lúc ấy Độ Kỷ đang muốn thủ thành.

Chỉ là không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên từ bỏ.

Tinh thần Lục Ngưng nảy lên một chút, kéo một tấm bản đồ cũ nát từ bên cạnh qua.

"Chúng ta bây giờ đang ở đây." Cô chỉ vào nơi nào đó: "Độ Kỷ ở đây, theo tin tức gần nhất của căn cứ, mấy con phố bên cạnh đều đã bị thanh lý, Độ Kỷ hiện tại giống như một cái đảo hoang..."

Cô dừng một chút, thở dài: "Chúng ta đi bộ qua khả năng không cao, mà coi như chúng ta qua được, bọn họ cũng không nhất định sẽ hỗ trợ."

Khu Đông Thành cùng khu Tây Thành vì sao lại đánh nhau, đến bây giờ Lục Ngưng cũng không rõ ràng lắm.

Những lời đồn kia, có bao nhiêu là sự thật, có bao nhiêu là giả.

Lục Ngưng vừa nói xong, Ban Lan rõ ràng thất vọng.

Đoàng đoàng đoàng ——

Tiếng súng trong màn đêm truyền ra, lộ ra phá lệ đột ngột.

"Có số lớn bộ đội đang hướng về phía chúng ta!"

Người canh chừng hét về phía bọn họ.

"Mau dậy đi!" Lục Ngưng lập tức đứng lên: "Người không bị thương chiếu cố người bị thương một chút."

-

Khu Đông Thành ban đêm không yên tĩnh, tiếng súng từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Minh Thù đặt một cái giường ở văn phòng, lúc này Diệp Tịch nằm ở trên giường, nhìn ánh sáng lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ.

Hắn nghiêng người nhìn người đang ngồi trước bàn làm: "Darling, em tới đây một chút."

Minh Thù không quá muốn động, nhưng không chịu nổi sự thúc giục của Diệp Tịch, cô chỉ có thể bưng lấy điểm tâm đi qua: "Sao vậy?"

Diệp Tịch như bạch tuộc ôm lấy Minh Thù: "Không sao, chính là muốn ôm darling."

Minh Thù: "..."

Minh Thù điều chỉnh tư thế ngồi để Diệp Tịch có thể ôm mình, cô lại vui sướng ăn đồ ăn vặt.

Minh Thù vê một chút đút cho Diệp Tịch.

Diệp Tịch cố ý ngậm lấy đầu ngón tay cô, dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại.

"Darling, tiếp theo em muốn làm gì?"

"Không biết a." Minh Thù thành thật nói: "Đi một bước nhìn một bước chứ sao."

Diệp Tịch nghẹn họng một chút: "Em cũng không nghĩ tới sao?"

"Tại sao phải nghĩ?" Minh Thù buồn cười: "Kế hoạch nhiều như vậy, có thể không gặp phải biến hóa? Tôi nguyện ý làm sự biến hóa của bọn họ!"

Diệp Tịch nói: "Nếu như bọn họ đem Độ Kỷ cô lập ra, nhiều người như vậy, ăn dùng làm sao bây giờ?"

Minh Thù hạ mắt, cô có hệ thống nên không đói được, thật giống như đã quên đi chuyện này.

Minh Thù nghiêm túc suy tư một lát: "Không sao, đến lúc đó đến khu Tây Thành cướp, dù sao khu Tây Thành có tiền."

Diệp Tịch: "..."

Đây là kết quả suy nghĩ nghiêm túc?

Trêu chọc hắn đây!

"Với trí thông minh của cậu đừng nghĩ những thứ này, tranh thủ thời gian ngủ đi."

Minh Thù đè Diệp Tịch nằm xuống.

Diệp Tịch: "??" Trí thông minh của hắn có vấn đề gì?!

Chuyện này cùng trí thông minh của hắn có quan hệ gì!

Đừng tưởng rằng em là darling của tôi tôi sẽ không dám nổi giận với em!

Lão tử cũng có lúc tức giận!

Diệp Tịch biệt khuất hỏi: "Darling không ngủ?"

"Tôi chờ một lúc."

"Darling hôn tôi một cái."

Minh Thù: "..."

Nếu không phải trẫm còn ăn, thật muốn toàn bộ đều đập hết trên mặt hắn.

-

Minh Thù chờ Diệp Tịch ngủ say, tiếng súng từ xa tựa hồ ngày càng gần.

Cuối cùng Minh Thù xác định không phải ảo giác của cô, tiếng súng xác thực càng ngày càng gần.

Diệp Tịch bị làm cho có chút bất an, Minh Thù mò thú nhỏ ra đặt bên cạnh hắn.

Móng vuốt thú nhỏ cào lên mu bàn tay Minh Thù.

Con sen ngươi thật quá đáng!!

Ta cả ngày chiếu cố ngươi coi như xong đi, hiện tại còn muốn chiếu cố cái tên hai chân xấu xí không có lông này, dựa vào cái gì!

Minh Thù đưa đồ ăn vặt trong tay chưa ăn xong cho nó.

Thú nhỏ: "..."

Hừ!

Đừng tưởng rằng một chút này liền có thể mua chuộc ta!

Ăn ngon...

Thú nhỏ ngăn cách thanh âm, Minh Thù để nó đợi ở chỗ này, cô đứng dậy rời đi văn phòng.

Minh Thù vừa đi, Diệp Tịch liền mở mắt ra.

Cùng thú nhỏ đang ăn đồ ăn mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Thú nhỏ quai hàm nhét phình lên, con ngươi đen bóng trợn tròn.

Bộ lông mềm mại phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Một người một thú im lặng đối mặt.

Thú nhỏ: "..."

Con sen! Cái tên tiểu tử chết tiệt này giả vờ ngủ!

Thú nhỏ lập tức gầm thét cáo trạng cho Minh Thù!

Diệp Tịch cảm thấy thời điểm thú nhỏ cùng Minh Thù ăn có điểm đặc biệt giống, rất đáng yêu.

Nhưng thái độ thú nhỏ đối với hắn...

Cũng không quá đáng yêu.

Minh Thù ở ngay bên ngoài, nghe thấy thú nhỏ gào thét cô lập tức xoay người trở về.

Diệp Tịch muốn nhắm mắt lại đã không kịp.

"Làm sao tỉnh rồi?"

Diệp Tịch ngồi xuống: "Em đi rồi, không ngủ được."

Minh Thù: "..."

Minh Thù mang Diệp Tịch ra ngoài, bên ngoài đang thảo luận việc tiếng súng càng ngày càng gần kia.

Thú nhỏ núp trong lòng bàn tay Diệp Tịch, lông xù một nhúm, Diệp Tịch bóp tới bóp lui, cảm thấy chơi thật vui, thú nhỏ tức giận trực tiếp cắn hắn.

Nhưng không dám cắn thật, nếu không con sen sẽ cắt xén khẩu phần ăn của nó! Nó mới không cho con sen cơ hội! Hừ hừ!

"Đại tiểu thư, cô nhìn xem." Trợ lý Hạ đứng trước cửa sổ, đưa kính viễn vọng cho Minh Thù.

Xa xa trong khu nhà có hai nhóm người đang đuổi nhau.

Rõ ràng người chạy trốn rơi vào thế yếu, đằng sau là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Những người bị đuổi kia hoảng hốt chạy bừa, rất nhiều người phân tán tại các lối rẽ, đội ngũ cuối cùng càng ngày càng ít.

Minh Thù để ống nhòm xuống: "Phái người đi qua tiếp ứng một chút."

"A?"

Trước đó thời điểm khu bên cạnh Độ Kỹ chưa bị thanh trừ sạch sẽ, có không ít người chạy đến đây cầu cứu, nhưng đại tiểu thư đều không có một chút mềm lòng nào.

Ngày hôm nay làm sao...

Còn muốn phái người đi tiếp ứng?

Trợ lý Hạ tràn đầy nghi ngờ, nhưng mệnh lệnh của đại tiểu thư phải chấp hành, hắn xuống dưới chọn ra một đội lấy vũ khí đi tiếp ứng đội ngũ kia.

Người trong đại sảnh nghe thấy động tĩnh lúc này đều vây xem.

Tiểu đội rất nhanh đã đưa người trở về, quân đội đuổi theo bọn họ thấy đây là địa bàn của Độ Kỷ, đứng nguyên tại chỗ bồi hồi trong chốc lát, như có chút không cam lòng rời đi.

Ban Lan chống đỡ đầu gối thở hổn hển, còn chưa thở được hai cái đã lập tức đi xem Lục Ngưng: "Lục Ngưng tỷ, cô sao rồi?"

"Không có... Không có việc gì." Giọng nói của Lục Ngưng tiết lộ tình trạng của cô ấy lúc này.