Răng rắc ——

Minh Thù mở cửa đi vào.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Tịch đã đứng ở sau cửa cười mỉm nhìn cô.

"Darling, hôm nay trở về sớm như vậy, nhớ tôi phải không?"

Minh Thù đưa ảnh chụp cùng tờ báo cho hắn: "Có thể giải thích một chút không?"

Diệp Tịch hơi chớp mắt, sau đó mới nhận lấy ảnh chụp, hắn cúi thấp đầu lật xem.

"Tôi giúp bọn họ hoàn thành một việc, bọn họ cho tôi tuổi thọ, darling, đơn giản chính là như vậy.

"Bọn họ đều chết hết."

Tay Diệp Tịch đang lật ảnh chụp dừng lại, ánh mắt hắn rơi vào tiêu đề trên tờ báo, thật lâu không lên tiếng.

"Diệp Tịch, cậu có giấu tôi chuyện gì hay không?"

Diệp Tịch ngẩng đầu: "Darling, tôi lừa ai cũng sẽ không lừa em."

Hắn làm sao lừa được cô.

"Cậu thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?"

"Darling..."

"Nói thật, không thì hôm nay cậu cút khỏi nơi này."

Diệp Tịch nâng cằm Minh Thù, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Darling sao có thể đuổi tôi đi, thật nhẫn tâm."

Minh Thù đẩy hắn ra, đi đến phòng khách ngồi xuống: "Tôi nhẫn tâm, chính tôi cũng sợ hãi, cho nên cậu tốt nhất đừng lừa gạt tôi."

"Em đừng tức giận." Diệp Tịch đuổi theo cô: "Tôi nhớ được thật sự không nhiều, mà tôi lại cảm thấy trí nhớ của tôi rất kỳ quái."

Minh Thù: "Kỳ quái chỗ nào?"

Diệp Tịch cẩn thận liếc nhìn cô một cái: "Không giống như là trí nhớ của tôi..."

Không giống trí nhớ của hắn?

Chẳng lẽ hắn muốn khôi phục ký ức rồi?

"Những người kia vì sao lại chết?"

Diệp Tịch lắc đầu: "Cái này tôi thật sự không biết, lúc tôi đến đó bọn họ đều khỏe mạnh."

Quả thực, nam nhân kia trước đó không có bất cứ vấn đề gì.

Mà qua lâu như vậy nam nhân kia mới chết.

Quá nhiều trùng hợp, cũng không phải là trùng hợp.

Nhất định có nguyên nhân.

Minh Thù hỏi: "Cậu nhớ được cái gì?"

Diệp Tịch suy tư một chút trả lời: "Tôi hẳn là người của khu Tây Thành, có một gia tộc rất khổng lồ, bọn họ dường như đang nghiên cứu cái gì đó, tôi làm sao xuất hiện tại khu Đông Thành, tôi thật sự không nhớ rõ."

Trí nhớ của hắn đứt quãng có rất nhiều mảnh vỡ, cơ bản nhớ lại không nổi.

Hắn nói mất trí nhớ cũng không có gì không đúng.

Diệp Tịch... Diệp gia sao?

Minh Thù ngược lại đã nghe qua gia tộc này, tại khu Tây Thành rất có quyền lực, gia tộc của Y Tích chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên.

Nhưng là gia tộc này cùng với cốt truyện của nữ chính giả, cảm giác tồn tại cũng không nhiều.

Diệp Tịch nắm tay áo Minh Thù: "Darling, không đuổi tôi đi chứ?"

"Về sau có chuyện gì đều phải nói cho tôi biết, hiểu chưa?"

"Tuân lệnh darling."

Diệp Tịch nhào qua hôn cô, Minh Thù nghĩ đến sự tình, đẩy mấy lần cũng không có đẩy ra, liền để hắn hôn.

"Cậu biết Diệp gia đang nghiên cứu cái gì không?"

"Ừm..." Diệp Tịch suy nghĩ một chút: "Không nhớ rõ, giống như có liên quan đến tấm thẻ."

Minh Thù đau đầu, việc này quá lãng phí dạ dày.

Cô quyết định ——

Không nghĩ.

Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn! Đánh đến tận cửa rồi nói sau!

-

Ding dong ding dong ——

Ding dong dinh dong ding dong ——

Chuông cửa đòi mạng vang lên, Minh Thù chỉnh lại quần áo, lại kéo quần áo lên người Diệp Tịch che lên chỗ cần che.

Sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một đứa trẻ hoàn toàn xa lạ.

Thật là một đứa trẻ.

Bảy tám tuổi, mang theo mũ thủy tinh phát sáng, mặt một bộ váy công chúa, nhìn qua rất kawai.

"Tìm ai?"

Nụ cười của tiểu cô nương quen thuộc mang theo tố chất thần kinh: "Tìm cô."

"..."

"Lạc Yến?" Minh Thù có điểm hoài nghi.

Tiểu cô nương nâng cằm: "Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc sao?"

"Có... Có chút." Trước đó có lần là nữ nhân, bây giờ lại là tiểu cô nương: "Cậu thật sự không có quyền lựa chọn."

Biến thái chính là không tầm thường, có thể trấn định tiếp nhận hết thảy các thiết lập của nhân vật.

Tiểu cô nương thần sắc hơi đổi, nội tâm phẫn nộ, may mắn tên Kỳ Ngự cuồng tự luyến kia hiện tại không có ký ức!!

"Kỳ Ngự ở đây sao?"

"Không có."

Minh Thù làm bộ đóng cửa, tiểu cô nương ỷ vào mình nhỏ nhắn xinh xắn, từ phía dưới trượt vào.

"Đừng tưởng rằng cậu bây giờ là một đứa trẻ, cậu liền có thể không biết xấu hổ."

Tiểu cô nương quay đầu, lộ ra một vẻ mặt tiểu ác ma cổ quái: "Tôi cũng không cần."

Minh Thù: "..."

Tiểu cô nương nhấc váy công chúa đi vào phòng khách, Diệp Tịch đã đứng lên, lười nhác đứng đó.

"Cô là ai?" Diệp Tịch nhìn chằm chằm tiểu cô nương dò xét, mẫu... Không thành niên, tính uy hiếp không cao.

"Tên biến thái."

"Ừ?" Cái gì biến thái?

Trong con ngươi của tiểu cô nương sáng một cái: "Tôi là con gái của cô ấy."

Con ngươi Diệp Tịch nhíu lại: "Hả?"

Con gái?

Diễn viên Thù tiếp lời diễn: "Khuê nữ a, lúc trước thời điểm nhặt được ngươi, ngươi còn nhỏ như vậy, ta thật vất vả đem ngươi nuôi lớn, kết quả ngươi quay người liền đi theo theo cha mẹ có tiền của ngươi, ai... Lòng người khó đoán! Lãng phí của ta nhiều đồ ăn vặt như vậy."

Tiểu cô nương Lạc Yến: "..." Làm sao lại hố mình rồi!!

Diệp Tịch buông con dao gọt trái cây đang nắm chặt ra: "Darling, người vong ơn phụ nghĩa như thế, em còn để cho nó vào làm cái gì?"

Minh Thù đồng ý: "Có đạo lý, cậu ném nó ra ngoài đi."

Diệp Tịch rất tình nguyện, nắm cổ áo tiểu cô nương kéo ra ngoài.

"Đệt!" Tiểu cô nương nhịn không được nói tục: "Hai người các ngươi đủ rồi!"

Hắn tìm đến đã rất khó khăn, còn muốn ức hiếp một cẩu độc thân như hắn!

Quả thực không có nhân tính!

"Được rồi được rồi, xách tiểu cô nương trở về đây." Còn trông cậy vào cái tên biến thái này giúp tiểu yêu tinh khôi phục ký ức.

Diệp Tịch âm trầm nhìn tiểu cô nương một chút, tiểu cô nương đối đầu với ánh mắt của Diệp Tịch, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Cái tên cuồng tự luyến mới vừa rồi còn dáng vẻ bộ dạng nhu thuận như vậy, hiện tại làm sao lại tinh phân!

Bàn tay Diệp Tịch nắm cái cổ trắng nõn của Lạc Yến, Lạc Yến có cảm giác đầu mình sắp bái bai khỏi thân thể.

Cũng may Diệp Tịch cũng không làm gì, chỉ là túm hắn trở về.

Cũng mang theo một chút nụ cười hững hờ đem hắt đặt lên ghế, còn từ phòng bếp bưng một ly nước cho hắn.

"Khuê nữ của darling cũng là khuê nữ của ta, mặc dù ngươi vong ân phụ nghĩa, nhưng do darling lương thiện, không cùng người so đo." Mặc dù không biết là từ chỗ nào xuất hiện, nhưng cũng không trở ngại hắn chán ghét nó.

Lương... Thiện?

Cô ta?

Đùa gì thế!

A phi!

Ai là khuê nữ của ngươi!

Vương bát đản chiếm tiện nghi của hắn.

Có thể là bị Diệp Tịch chọc giận, Lạc Yến bưng ly nước uống một ngụm, muốn bình phục nội tâm nóng nảy một chút.

Mỗi lần gặp phải cái tên Chuunibyou (trung nhị bệnh) cuồng tự luyến này lại tức giận.

"Phốc —— "

Một ngụm đồ uống toàn bộ phun tới, Diệp Tịch sớm đã kéo Minh Thù đứng ở một bên khác, mảy may không có gặp nạn.

Diệp Tịch nhìn Minh Thù: "Darling, nó là đang lãng phí đồ uống đó."

"Hắn hắn..." Tay tiểu cô nương run run: "Hắn bỏ gì đó vào đồ uống."

Tầm mắt Minh Thù lướt qua Diệp Tịch.

Diệp Tịch chớp mắt, ngữ khí thản nhiên: "Darling, tôi không có."

Giọng nói Minh Thù mang theo ý cười: "Làm rất khá."

Diệp Tịch sửng sốt một chút, chợt mang theo vẻ khiêu khích nhìn về phía tiểu cô nương, darling là đứng về phía hắn.

Lạc Yến: "..."

Hắn hiện tại chính là một đứa bé, hai người kia dĩ nhiên cảm thấy quang vinh khi ức hiếp một đứa bé!?