Minh Thù thấy dạo này nhân viên của quán bar khá nhiều, kêu ban nhạc Kinh Thiên tạm nghỉ một tuần, vì là trách nhiệm của quán bar, tiền lương vẫn như cũ.

Quản lý Thái hoàn toàn không hiểu bà chủ nhà mình, hành vi cho không tiền người khác như vậy là sao?

Ăn trái cây nhiều quá sao? 

Minh Thù người ăn trái cây quá nhiều, lúc này đang đứng ở trong một sòng bạc, bên cạnh là đại ca của mắt gà chọi đang run cầm cập.

Đúng vậy!

Người kia chính là người mà Minh Thù treo lên đánh trước mặt Úc Kinh... xưng là anh Bằng trong giới xã hội đen. 

Vì phía sau lưng hắn xăm một con đại bàng.

"Chị..."

Minh Thù nhìn hắn. 

Anh Bằng lập tức đổi giọng: "Chị à, dẫn chị đến đây rồi, có thể thả tôi đi hay chưa?"

Minh Thù nặng nề: "Thiên hạ chưa ổn, ái khanh sao có thể rút lui được."

Anh Bằng: “...” Để cho hắn rút lui nhận cơm ăn đi! 

Tên khốn mắt gà chọi kia!

"Ai là anh Long?"

Anh Bằng chỉ vào bàn đánh bạc đang chơi rất lớn: "Cái người mang kính râm, hút xì gà là anh Long." 

“Tốt, trẫm coi như ngươi đã lập công.”

Anh Bằng: “...” Bà nó, thần kinh sao!

Sau đó anh Bằng nhìn tên thần kinh kia lật đổ cả bàn đánh bạc, anh Long mà trước đây hắn luôn sợ hãi lúc này cũng giống như hắn, run lẩy bẩy quỳ một chân trên đất. 

"Vị này..." Anh Long nhìn vào ánh mắt Minh Thù, lập tức đổi giọng: "Người đẹp... không biết tôi đắc tội gì với cô?"

Thật là kỳ lạ!

Người ngồi ở trong nhà, họa trên trời giáng xuống! 

Hắn thực sự nghĩ không ra, hắn đắc tội với cô gái này lúc nào.

"Không có." Minh Thù ăn quả nho.

"Không có? Vậy tên đàn em nào của tôi không có mắt nhìn đắc tội với cô?" 

"Cũng không có."

“...Vậy cô đây là?" Làm cái gì vậy!

“À, tôi định đoạt địa bàn, chỗ anh là chỗ đầu tiên, tin tưởng tôi, tôi có thể cho các người ăn... Phi, dẫn mọi người đi lên đỉnh cao nhân loại, xưng bá giới hắc đạo." 

Anh Long: “Sao?”

Đoạt địa bàn?

Xưng bá giới hắc đạo là cái quái gì? 

Lập dị sao?

Bọn họ là xã hội đen, nhưng không phải là lập dị hiểu không? 

Anh Bằng đồng tình liếc mắt nhìn anh Long. 

Đầu óc của cô gái này có chút không bình thường, thế nhưng đánh nhau rất lợi hại, đặc biệt đáng sợ...

Anh Long có vóc người khỏe mạnh, nhưng thật ra đặc biệt sợ hãi, điển hình của kẻ bắt nạt kẻ yếu.

Sức chiến đấu kinh khủng của Minh Thù bày ra ở nơi đó, anh Long nào dám phản đối, chỉ có thể nhường lại vị trí đại ca của hắn. 

Hắn cũng không rõ, một cô gái có dáng dấp xinh đẹp như vậy, làm sao có thể đáng sợ như thế.

"Tôi nghe nói đàn em của anh có người làm giả biển số xe?"

"Ủa... Phải không..." Chuyện này hắn không rõ ràng lắm. Anh Long liếc xung quanh một vòng, gọi một đàn em đi ra: "Chúng ta có ngành này sao?" 

Đàn em nhỏ giọng trả lời: "Có, là Trụ Tử phụ trách."

Anh Long vội vàng nói: "Có có có."

Minh Thù lấy ra một tờ giấy: “Điều tra một chút cái biển số này là ai làm." 

"Được, được thôi." Anh Long nhận giấy, giao cho đàn em: "Nhanh chóng đi điều tra."

-

Căn phòng có chút cũ, bốn người đàn ông đang ngồi ăn bình rượu lăn đầy đất không khí hôi hám khó ngừi, lời nói thô tục và tiếng cười mắng xen lẫn vào nhau. 

"Lỗi tử, cậu gọi chúng tôi tới đây làm gì? Mọi người đều là anh em, có chuyện cứ nói thẳng." Uống được cũng tàm tạm, tất cả mọi người có chút say, một người đàn ông trong đó vỗ người đàn ông gầy nhom.

Lưu Lỗi chưa say: "Trên tay tôi có một việc, các người muốn làm hay không? Số tiền này."

Lưu Lỗi dựng một ngón tay lên. 

Người đàn ông đối diện suy đoán: "Một ngàn? Cái này có gì..."

Lưu Lỗi lắc đầu.

"Mười ngàn?" 

Lưu Lỗi nói: "Một triệu!"

"Tôi đi!"

Những tên đang say rượu bị một triệu kích thích đến nổi tỉnh lên rất nhiều. 

Một triệu, cái này phải bán mạng sao?

Lưu Lỗi nhìn ba người đàn ông kia đã có hứng thú, đáy lòng có chút khinh thường, nếu không phải là mấy ngày nay hắn thử ra tay đều không thành công, hắn sẽ không chia cho đám ngu ngốc này.

"Rầm!" 

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng ra, có mấy người xông vào, bốn người đàn ông đồng thời nhìn sang: "Làm gì, làm gì vậy... Các người làm cái gì!"

Vì uống rượu cho dù có chút võ thì vào lúc này cũng bị đè xuống!

Lưu Lỗi gian xảo, lúc bọn họ bị bắt, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. 

Vừa rơi xuống đất liền trợn tròn mắt.

Dáng người soái khí của anh Long đứng ở bên ngoài, hắn cầm một cây dù màu đen, dưới dù có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, trong tay cô đang cầm một chùm nho tươi đang từ tốn bỏ vào miệng.

Trong hoàn cảnh tệ hại như vậy, cô như một minh tinh đi nhầm phim trường. 

Cái này...

Tình huống gì vậy?

Anh Long là đại ca ở khu này, Lưu Lỗi đặt chân ở xã hôi đen có chỗ nào mà không biết. 

Người trong phòng đuổi theo kịp bắt Lưu Lỗi lại.

Lưu Lỗi giãy dụa không được, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Anh Long: "Anh... Anh Long... Làm cái gì vậy? Anh em tôi đắc tội gì với anh?"

Anh Long trừng ra khuôn mặt hung dữ: "Chị Khởi có chuyện hỏi ngươi." 

Chị Khởi?

Lưu Lỗi còn tưởng rằng cô là người mới của anh Long, nhưng xưng hô này không đúng...

Lưu Lỗi bị bắt đến trước mặt Minh Thù. 

Trước mặt là một cô gái xinh đẹp, cong môi mỉm cười: "Ai sai ngươi đi giết Úc Kinh?"

Úc Kinh hai chữ này giống như một quả lựu đạn, làm nổ long trời lỡ đất nội tâm không bình tĩnh của Lưu Lỗi.

Ánh mắt Lưu Lỗi chuyển động lung tung: “Tôi... tôi không hiểu cô nói gì cả.” 

Người phía sau đang đè hắn đá một cước vào chân hắn, Lưu Lỗi rên một tiếng quỳ xuống.

Lưu Lỗi kêu to: "Tôi thực sự không biết Úc Kinh gì cả."

Minh Thù nói: "Trước đây ngươi làm một biển số B - 89937, chiếc xe đó đụng Úc Kinh vào ngày 18." 

Lúc Lưu Lỗi thấy anh Long, đã biết biển số xe kia có vấn đề.

Loại biển số xe giả này nếu như cảnh sát điều tra, chín mươi phần trăm sẽ không tra được, thế nhưng nếu là anh Long người phụ trách mảng này...

Hắn muốn biết là ai làm, chỉ cần một câu nói. 

Hắn phòng bị cảnh sát, không có phòng bị người trong ngành.

Lưu Lỗi tức đến mức phun ra máu.

Không thể thừa nhận. 

Đáy lòng Lưu Lỗi vòng vo: "Tôi không biết, tôi chỉ giúp người khác làm..."

"Giúp ai làm?"

"Tôi không biết, tôi chỉ thu tiền, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thực sự không biết." 

Lời Lưu Lỗi nói làm cho người ta nghe thấy không hề có sự giả dối nào, chuyện có người đến nhờ hắn làm biển số giả vô cùng bình thường.

"Được thôi." Minh Thù đột nhiên thốt ra lời này, đáy lòng Lưu Lỗi thở phào, chợt nghe cô nói: "Vậy đánh tới khi nào hắn nói thì ngừng."

Lưu Lỗi: “...” 

Nếu như trước đây hắn suy đoán cô gái này chỉ là một con chim hoàng yến lợi hại hơn anh Long, nhưng hiện tại hắn muốn sửa lại nhận thức này.

Cô gái này là một nhân vật hung ác.

"Chị Khởi, bên này nắng gắt, chúng ta đi qua bên kia ngồi mát một tí, bọn họ sẽ hỏi ra mà." Anh Long cười lấy lòng.