#Đầu đề quán bar: Kiều Khởi một lời không hợp liền đòi giảng đạo lý.#

"Chị Khởi, đám lưu manh kia lại tới nữa rồi, khách của chúng ta đều bị dọa chạy hết."

Một chàng trai mặc đồng phục chạy tới, tay Minh Thù đang đang cầm hoa quả run một cái, nhanh chóng nhét vào trong miệng. 

Cô quay đầu, chỉ vào chính mình.

Nơi này chỉ có một người…

Sắc mặt chàng trai lo lắng, không phát hiện ra Minh Thù đang ăn vụng, giọng nói cực nhanh: "Chị Khởi, đám lưu manh ngày càng quá đáng, cứ thế này về sau chúng ta làm ăn thế nào được nữa." 

Minh Thù im lặng, xem ra cô chính là chị Khởi ở đây rồi.

Có thể để trẫm trước tiên tiếp thu kịch bản trước được không?

Hiển nhiên không thể, bên ngoài đã có âm thanh rất lớn, "ầm ầm" như là đang đánh nhau. 

Minh Thù theo chàng trai đi ra ngoài, bên ngoài là quán bar, lúc này đang trong thời gian kinh doanh nhưng phía trong đại sảnh một mảng lộn xộn, một đám người mặc áo da, xỏ lỗ tai, tóc trên đầu đủ loại màu sắc đang đánh đập người khác.

Bên kia rõ ràng là nhân viên phục vụ quán bar, trên mặt đất còn có mấy người mặc đồng phục đang nằm, đối phương người đông thế mạnh số lượng bảo vệ không chiếm được ưu thế.

"Chị Khởi." 

"Chị Khởi…"

Minh Thù vừa ra, đám người kia đã xúm lại phía Minh Thù.

Một tên thanh niên trong đám lưu manh huýt sáo: "Hôm qua đã nói với các người rồi, hôm nay nếu còn dám mở cửa, sẽ để các người không thể mở cửa được nữa luôn." 

Thân thể này dường như hơi yếu…

Có điều đánh đám người kia cũng không thành vấn đề.

Minh Thù khởi động cổ tay, nhặt một chiếc gậy sắt phòng thân trong tay một nhân viên phục vụ đi tới đám lưu manh. 

"Chị Khởi…" Mọi người đều vô cùng lo lắng gọi cô.

Đám lưu manh không hề kiêng kỵ, cặp mắt đảo quanh nhìn khắp người cô, ánh mắt trần trụi này khiến người ta chán ghét.

Trong ánh sáng mờ, tên lưu manh nói chuyện thấy cô gái đang đi tới kia cười lên, nụ cười kết hợp với khuôn mặt đó, rất động lòng người. 

Dường như xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện những đóa hoa, khiến người ta nhịn không được chìm đắm vào bên trong nụ cười của cô.

"Vút."

Tiếng gậy sắt kèm theo tiếng gió thổi đánh xuống. 

Tên lưu manh thức tỉnh từ nụ cười của Minh Thù tránh sang bên cạnh, gậy sắt rơi vào khoảng không.

"Kiều Khởi…"

Gậy sắt lần nữa vung qua, lần này tên lưu manh không còn may mắn như lúc trước, không tránh được gậy sắt. 

Tuy là hắn cảm giác mình có thể tránh…

Nhưng không khí dường như ngừng lại, chân tay trở nên nặng nề khiến hắn hoạt động khó khăn.

Gậy sắt đánh vào người, tên lưu manh kêu lên đau đớn, hét lên với đám đàn em bên cạnh: "Lên, các ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì!" 

Các đàn em nghe tiếng thét này, nhao nhao phản ứng xông tới, cầm gậy trong tay tiến về phía Minh Thù.

"A!"

Tiếng thét chói tai cùng với những những tiếng mắng chửi tức giận của bọn lưu manh, đan xen vào nhau trong quán bar. 

Vì thân thể này không đủ sức mạnh, Minh Thù chỉ có thể dựa vào kỹ xảo để thắng.

Có thể không phải đối đầu sẽ không đối đầu, chuyên tập trung vào điểm yếu của bọn chúng để đánh.

Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại một đám lưu manh đang kêu rên. 

Minh Thù ném gậy sắt xuống dưới đất: "Lấy dây trói bọn họ lại."

Nhân viên phục vụ quán bar: "…"

Chị Khởi từ lúc nào lại hung hãn như vậy?  

Bọn họ có phải báo cảnh sát không?

-

Minh Thù cho bọn họ dọn dẹp trước, cô thì đi tìm một chỗ để tiếp thu kịch bản. 

Nữ chính giả tên là Nhan Tuyết, xuyên sách đến.

Trong nhà Nhan Tuyết mở sòng bạc, chính tại sòng bạc của nhà Nhan Tuyết đã gặp được nam chính đồng thời thích nam chính, nhưng mà nam chính lại thích một cô em bán rượu trong quán ăn đêm.

Kịch bản đằng sau cũng rất cẩu huyết, nam chính và cô gái bán rượu diễn một màn hoàng tử và cô bé lọ lem yêu nhau, Nhan Tuyết chỉ có thể làm nữ phụ, làm đá kê chân cho tình cảm của nam chính và nữ chính, cuối cùng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. 

Nhưng bây giờ Nhan Tuyết là người xuyên sách.

Lấy ánh mắt hiện tại của Nhan Tuyết, đương nhiên sẽ không thích nam chính nữa.

Nhưng cô ta lại cảm thấy mình đã chiếm dụng thân thể này thì phải giúp Nhan Tuyết trước kia báo thù, muốn khiến cho nam chính và nữ chính nhà tan cửa nát. 

Cho nên Nhan Tuyết để mắt tới một người là Úc Đình, tạo ra cơ hội gặp gỡ để có quan hệ với Úc Đình.

Sau đó dựa vào Úc Đình một đường đi lên đánh nam chính.

Nguyên chủ tên là Kiều Khởi. 

Kiều Khởi tự mình mở quán bar không lớn nhưng kinh doanh không tệ làm ăn khá tốt.

Ở đây chính là mảnh đất vui chơi giải trí, sòng bạc nhà Nhan Tuyết ở phía đối diện.

Có một lần, nguyên chủ và Úc Đình gặp nhau, Úc Đình và nguyên chủ là bạn học cấp ba, Úc Đình vì có chút quan hệ nên nói chuyện mấy câu lúc này bị Nhan Tuyết nhìn thấy. 

Nhan Tuyết có lẽ cảm thấy nguyên chủ muốn quyến rũ kim chủ của cô, còn cố ý đi điều tra phát hiện ra hai người là bạn cùng học cấp ba, cảm thấy nguy cơ sẽ tới.

Về sau lại phát hiện Úc Đình đi tìm nguyên chủ nhiều lần, lúc cô nhắc tới Úc Đình lại tức giận quát mắng cô ta.

Bộ dạng như vậy Nhan Tuyết sao có thể không nghi ngờ. 

Cô nghe bạn bè của Úc Đình nói qua, lúc hắn còn học cấp ba đã thầm mến một người, đúng vậy người như hắn ta còn thầm mến người khác.

Thời gian và đối phương đều trùng hợp nhau.

Cho nên Nhan Tuyết cảm thấy phải quét dọn chướng ngại là nguyên chủ này. 

Nhan Tuyết sản nghiệp to lớn, muốn đối phó với một quán bar nhỏ không phải là rất dễ sao?

Nhưng mà cô ta phát hiện, mảnh đất làm quán bar của nguyên chủ cũng không phải là đất thuê mà là đất mang tên nguyên chủ, chỗ này tấc đất tấc vàng, Nhan Tuyết có thể là phát hiện thân phận nguyên chủ không đơn giản, yên tĩnh một thời gian.

Nhưng về sau Úc Đình càng ngày càng tìm gặp nguyên chủ nhiều lần, Nhan Tuyết cảm thấy không thể ngồi chờ chết. 

Cho nên mới tìm một đám lưu manh tới gây chuyện, ép buộc nguyên chủ rời đi.

Về sau chuyện này lại bị Úc Đình giải quyết, Nhan Tuyết đối với nguyên chủ càng hận hơn.

Lấy tiền tìm người cưỡng hiếp nguyên chủ còn tung lên mạng. 

Nguyên chủ bị mắc bệnh trầm cảm, trị liệu một thời gian rất dài.

Có người viết thư nặc danh cho nguyên chủ, nói cho cô biết bây giờ cô rơi vào kết cục như thế này đều là vì Nhan Tuyết, bạn gái của Úc Đình.

Vì vậy nguyên chủ đi tới con đường sai trái đối nghịch với Nhan Tuyết. 

Nhan Tuyết có Úc Đình giúp đỡ, vừa dạy dỗ được Nhan Tuyết thì sau một giây cô ta đã lấy lại được danh dự.

Cuối cùng nguyên chủ lái xe muốn đâm vào Nhan Tuyết, nhưng trong khi tinh thần hoảng hốt, đụng phải xe tải chết tại chỗ.

[Nguyện vọng của Kiều Khởi là bắt được hung thủ giết hại chị gái mình.] 

Kiều Khởi còn có một chị em sinh đôi, nhưng đêm trước hôm tốt nghiệp cấp ba, chị của cô bị người ta cưỡng hiếp rồi giết chết vứt xác tại bờ sông, hung thủ đến bây giờ vẫn chưa bắt được.

Người Úc Đình thầm mến thực ra không phải là Kiều Khởi, mà là chị gái của Kiều Khởi, Kiều Vận.

Kiều Khởi thật ra không định gặp Úc Đình, vì đêm hôm đó nếu như không phải có hẹn với Úc Đình, chị gái của cô căn bản cũng sẽ không gặp chuyện không may. 

Về sau lại phát hiện tất cả những việc xảy ra với mình lại là vì Úc Đình, Kiều Khởi không hóa điên thì không thể nào chịu nổi.

Minh Thù thổn thức một tiếng.

Không phải là do Úc Đình thổ lộ không thành, thẹn quá hóa giận ra tay giết người chứ? 

[…] Trong đầu ký chủ lại có cái gì kỳ lạ.

Nói chung tuyến thời gian bây giờ, chính là lúc Nhan Tuyết tìm bọn lưu manh tới quán của cô gây chuyện.

Cũng chính là đám người vừa rồi bị cô đánh. 

Minh Thù tiếp thu hết kịch bản, đi tới căn phòng trước kia của cô, lấy một đĩa hoa quả đã được bày sẵn đi ra ngoài.

"Chị Khởi."

"Chị Khởi…" 

"Chị Khởi, làm gì bọn họ bây giờ?"

Đối mặt với đám nhóc đang hoảng sợ, Minh Thù bình tĩnh bỏ một múi quýt vào trong miệng.